Hạ Trí Viễn lấy quần áo trong tủ rồi lưu loát mặc vào. Anh giũ áo rồi khoác lên vai, vuốt vạt áo, cài từng chiếc cúc từ trên cổ xuống. Lúc đang cài, trong điện thoại truyền ra giọng nói ấp a ấp úng của Tụng Nhiên: “Hạ tiên sinh, em cảm thấy giữa người yêu với nhau hẳn là… Hẳn là phải thẳng thắn, không thể giấu bí mật được.”
Động tác tay của Hạ Trí Viễn vẫn không ngừng lại: “Em giấu bí mật gì?”
Tụng Nhiên không ứng phó kịp: “Hả?”
Hạ Trí Viễn cười nhẹ: “Cái giọng này của em nghe xong là biết đã giấu thứ gì đó, có lẽ còn là chuyện lớn. Không sao đâu, em cứ nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tôi sẽ không trừ điểm ấn tượng về em đâu.”
“A, thế em… Thế để em sắp xếp từ ngữ lại cái đã.”
Tụng Nhiên căng thẳng đến độ siết chặt ngón tay. Cậu cúi đầu xuống hơi ngưng thở rồi chuẩn bị cảm xúc trong chốc lát, sau đó quyết tâm ngẩng đầu lên nói: “Hạ tiên sinh, tiền em kiếm được không nhiều, ban đầu toàn ở những căn phòng cũ điện nước chia đều. Gần đây em chuyển đến chỗ này là vì em… Em muốn gặp một người ở đây.”
Nghe xong, ý cười nhẹ nhàng bên khóe môi Hạ Trí Viễn ngừng lại trong giây lát, ngón tay đang cài cúc áo cũng dừng lại trước ngực như bị đóng băng.
“Đàn ông?”
Tụng Nhiên gật đầu: “Dạ.”
m lượng rất nhỏ, dáng vẻ như đã làm chuyện gì sai.
Hạ Trí Viễn bỗng nhớ tới trước đó khi Lâm Hủy tỏ tình với Tụng Nhiên, cậu đã từng đề cập mình có một người thích, đang cố gắng theo đuổi. Lúc ấy anh chỉ coi Tụng Nhiên đang thuận miệng bịa một câu chuyện để ngăn chặn đóa hoa đào Lâm Hủy, không ngờ lại thật sự có một người như vậy.
Hồi lâu sau, nét mặt và tay chân Hạ Trí Viễn mới chậm rãi tan băng.
Anh mặt không thay đổi tiếp tục cài cúc xuống dưới, có điều cơ bắp dưới áo sơ mi đã căng chặt: “Người đó tên gì, ở tòa nhà nào?”
“Ở… Ở tòa chúng ta đang ở, tầng mấy thì em không biết.” Tụng Nhiên cuống quýt lắc đầu: “Em chỉ gặp qua người đó một lần, là thấy ở đằng xa khi đang xem nhà, về sau chưa từng gặp lại…”
Chỉ gặp một lần, như vậy nghĩa là vừa gặp đã yêu.
Hạ Trí Viễn nhíu chặt mày, sắc mặt càng tệ hơn – Xem ra có vẻ người đó có vẻ ngoài đẹp đẽ. Trong tiểu khu này có mấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đang ở, không biết có phải Tụng Nhiên đã gặp không. Nếu là như vậy, anh thật sự không dám chắc mình có thể hơn được.
Anh ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Bây giờ thì sao, còn thích người đó không?”
“Bây giờ… Đương nhiên bây giờ thích anh hơn rồi!”
Tụng Nhiên vội vã biện bạch cho mình.
“Không ngại không ngại!” Tụng Nhiên vội nói: “Em đã độc thân hai mấy năm, không để bụng việc nhiều hơn một ngày hay ít hơn một ngày đâu. Anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến em.”
Hạ Trí Viễn dừng một chút, dịu dàng nói: “Xin lỗi. Để em trải qua những tháng ngày giống như trước kia là tôi đã thất trách. Chờ đến khi trở lại nhất định tôi sẽ đền bù cho em gấp bội.”
Tụng Nhiên càng ngượng ngùng: “Dạ.”
“Để Chiêm Dục Văn đo nhiệt độ cơ thể cho em, rồi uống thuốc, ngủ một chút, đừng thức khuya nhé.”
“Dạ.”
“Ban đêm nếu như mơ thì chỉ được phép mơ thấy tôi thôi đấy, không được phép mơ thấy người khác.”
Bảy chữ cuối cùng anh nói vừa chậm vừa rõ, ba phần uy hiếp, bảy phần mập mờ, dường như đang tận lực nhấn mạnh gì đó. Tụng Nhiên co mình trong góc giường, cả gương mặt lẫn cổ đều đỏ bừng.
“Dạ, chỉ… Chỉ mơ thấy anh, em cam đoan đấy.”
Tiếng nói nhẹ như tiếng muỗi vo ve.
Một chiếc xe cá nhân duy nhất đang đi trên đường, chiếc xe yên tĩnh cả đêm phát ra tiếng kêu vang. Sau đó nó được lái vào đường quảng trường phủ kín lá rụng, rồi lập tức rời đi. Xe chuyển hướng nhiều lần, sau đó nhập vào đường quốc lộ 101.
Mặt trời sáng sớm đã nhô lên, tia sáng chiếu vào cửa sổ xe, cây cối bên đường nhanh chóng xẹt qua.
Hạ Trí Viễn cảm thấy chướng mắt, bèn mở nóc xe lấy hộp kính ra, đeo kính lên.
Đây là một buổi sáng sớm thật đẹp.
Lúc sáu giờ, anh vẫn là một con sói cô độc có con non mà không có bạn đời. Đến tám giờ, anh đã nhét bé đáng yêu lắp ba lắp bắp bên kia điện thoại vào túi mình, mặc dù không phải thập toàn thập mỹ mà thêm chút sóng gió nhỏ phiền lòng. Từ nay về sau, anh phải che túi áo thật kín, không thả bé đáng yêu ra ngoài, để tránh bị con sói đói ở cùng nhà kia phát hiện mà tha về hang sói.
Nói đùa gì chứ.
Con sói đói ròng rã năm năm là anh còn chưa được ăn đâu đấy.
________________________
Người post: Yến Nhi