Phòng tắm trên tầng hai đang bốc hơi nóng, hơi nước lượn lờ khắp nơi.
Mặt kính ngoài cửa kín đặc vết nước, vô số giọt nước li ti bắn tung tóe trên đó như giọt mưa, rồi trượt xuống. Phía sau cửa là thân hình mờ ảo của một người đàn ông đang trần truồng. Người ấy cao ráo, tráng kiện, đường cong cơ bắp rắn chắc và gợi cảm.
Anh nhanh chóng tắm táp, không hề lề mề.
Điện thoại đặt trên bệ cửa sổ đột nhiên lóe sáng, lập tức rung lên. Tiếng chuông chưa sửa, vẫn là chuông báo mặc định của hệ thống. Cửa phòng tắm bị đẩy ra một nửa, một cánh tay thon dài mạnh mẽ duỗi ra khỏi làn hơi nước trắng mờ cầm điện thoại vào.
Hạ Trí Viễn nhận điện thoại, đặt bên tai: “Tụng Nhiên?”
Vòi hoa sen trên đỉnh đầu xối từng tia nước nhỏ, trượt dọc xuống màn hình điện thoại.
Tụng Nhiên nghe thấy tiếng nước tí tách, bèn hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Đang tắm, tắm xong thì đi làm.”
Hạ Trí Viễn ngẩng đầu lên để nước ấm dội xuống người mình, cánh tay đang nhàn rỗi dùng sức xoa tóc, vẻ mặt hài lòng, khóe môi còn đượm chút ý cười trêu cợt: “Điện thoại của tôi không chống nước, chỉ có thể duy trì được mười giây, có gì muốn nói… Thì phải nhanh một chút.”
Ngụ ý là, trong vòng mười giây phải cho tôi câu trả lời chắc chắn.
Tụng Nhiên vốn đã khẩn trương lắm rồi, không biết nên mở miệng thế nào, giờ còn bị thời gian thúc giục gấp rút. Thế là cậu lại nói lắp, cứ “Em em em” một hồi lâu mà không nghẹn ra được câu “Em đồng ý”. Cậu càng lắp bắp càng ảo não, cuối cùng cộc đầu vào thành giường, hô to: “Xin lỗi!”
Ngón tay Hạ Trí Viễn cứng đờ, lỡ tay kéo đứt mấy sợi tóc.
Có ý gì, anh bị phát thẻ người tốt* ư?
“Không không không không không, không phải là xin lỗi!”
*Là kiểu từ chối Xin lỗi anh rất tốt nhưng em rất tiếc đó
Tụng Nhiên dùng một tay bịt miệng, sau đó nhắm mắt lại hít thật sâu tầm mười lần, cuối cùng, với nhịp tim đập 120, cậu hô thật to: “Em đồng ý ở bên anh, giúp anh nuôi Bố Bố!”
Hạ Trí Viễn lặng lẽ thở phào một hơi. Anh tắt vòi sen, khẽ nói: “Sáng sớm đã nghe thấy tin tốt, tôi rất vui.”
“Hiểu… Hiểu rồi.”
Hạ Trí Viễn giận dữ hỏi: “Về sau còn nói lung tung nữa không?”
Tụng Nhiên điên cuồng lắc đầu: “Không, không nói nữa!”
Rốt cuộc không khí cũng trầm tĩnh lại, mùi thuốc súng dần tản đi. Tụng Nhiên ôm điện thoại, nom như một pho tượng đồng khoác áo cà sa được xây vững trên giường, ngồi hồi lâu cũng không dám di chuyển một tấc. Dư âm vẫn văng vẳng bên tai, một câu quanh quẩn trăm nghìn lần, tất cả đều là giọng nói giận dữ của Hạ Trí Viễn – Tôi chỉ cần em!
Tụng Nhiên nhè nhẹ vỗ lên ngực, nước mắt suýt rơi xuống, chỉ muốn giơ một thẻ vàng cho Hạ Trí Viễn.
Cái này quá phạm quy.
Trước kia khi bị Hạ tiên sinh mắng, ít nhất cậu phải uể oải cả ngày. Giờ Hạ tiên sinh mắng, cậu lại vui đến gần như muốn ngất đi. Đây chính là cảm giác yêu đương đấy ư?
Cậu ngã dựa về sau, cắn một góc chăn liên tục lăn lông lốc vài vòng, lại lăn đến bên giường tắt đèn đi. Cậu muốn náu trong bóng tối, nghe Hạ Trí Viễn dùng chất giọng trầm ấm từ tính thủ thỉ những lời tâm tình với mình.
Chỉ nói cho mình cậu nghe.
Người đàn ông ưu tú này, giọng nói của anh, tình yêu của anh, toàn bộ chỉ thuộc về mình cậu. Trông ra xa, trên đời này không tìm được bất cứ người đàn ông nào tốt hơn Hạ tiên sinh cả.
Tụng Nhiên kích động khôn cùng, lại quấn chăn mềm màu vàng nhạt lăn lộn vài vòng.
Nhưng đột nhiên, động tác của cậu cứng đờ.
Thật sự không tìm thấy ư?
Cậu nằm đờ ở đó không nhúc nhích, nhìn lên trần nhà đen thui. Nó giống như một tấm màn sân khấu, hai bên chầm chậm kéo ra, ánh sáng dịu dàng lại bật lên. Trên đó chiếu rọi một gương mặt sắc sảo tuấn lãng trong cửa sổ xe, một gương mặt mà cậu trăm thương nghìn nhớ lộ ra dưới ánh mặt trời.
________________________
Người post: Yến Nhi