Nhạt Màu – Chương 24 – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 24

Chuyện đã kể xong, những kí ức xa xưa và bi thương hội tụ thành một đầm nước đen, nuốt trọn người kể chuyện. Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn sót lại tiếng hít thở run rẩy.

Cậu xé mở trái tim ra cho Hạ Trí Viễn xem, tựa như một con trai mở lớp vỏ đối mặt với cái mỏ cò sắc nhọn, để lộ lớp thịt mềm không hề đề phòng. Nếu lúc này cái mỏ nhọn kia chọc tới, ngay cả thi thể hoàn hảo con trai đó cũng không giữ lại được.

Tụng Nhiên tin Hạ Trí Viễn sẽ không làm tổn thương mình, nhưng vẫn sợ hãi co rúm người một chút.

“Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh…” Cậu cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng, chỉ biết chui vào chăn cọ xát bàn chân lạnh buốt, sau đó không ngừng gọi Hạ Trí Viễn mong mỏi chiếm được chút an ủi: “Anh còn ôm tôi chứ?”

Vành mắt Hạ Trí Viễn đỏ ửng.

Anh chống vào mép giường ngồi dậy, dịu dàng đáp: “Tôi ở đây, tôi đang ôm em đây, đừng sợ.”

Đừng sợ, bảo bối à.

Chất giọng dịu dàng ấy đời này anh chưa từng dùng qua.

Lúc này Tụng Nhiên rất giống một con vật nhỏ bị kinh hãi, là con thỏ, chuột đồng hoặc hươu con. Hạ Trí Viễn không khỏi nhớ đến lần cãi nhau trong điện thoại một tuần trước. Lúc ấy Tụng Nhiên hoàn toàn không giống bây giờ, cậu giương cung bạt kiếm, dùng những ngôn từ dữ dội mạnh mẽ, rất giống một con cá nóc giận dữ phồng to thân hình toàn gai nhọn.

– Con cái, bạn đời và gia đình là thứ quý giá nhất của một người, chẳng có gì có thể sánh được với nó!

– Gia đình không quan trọng thì anh đừng có sinh, sinh đẻ là hành vi đẳng cấp thấp như vậy thì anh đừng có bắn tinh! Cứ làm một thằng đàn ông độc thân như tôi đi, sẽ có rất rất nhiều thời gian cho anh theo đuổi sự nghiệp!

– Tôi chả quan tâm anh định mấy tuổi thì sinh con cả. Bố Bố đã được sinh ra thì anh phải gánh vác trách nhiệm làm cha!

Ngày đó Hạ Trí Viễn thật sự tức giận. Anh cảm thấy một giây trước Tụng Nhiên còn cười hì hì, giây sau đã lập tức trở mặt như đóng kịch Xuyên, nổi giận không thèm nói lý. Anh không thèm suy nghĩ mà qua quýt vẽ một chiếc mặt nạ ngập tràn thành kiến rồi mạnh mẽ đeo lên người Tụng Nhiên: Một đứa trẻ được ngâm trong mật ngọt mà lớn, từ nhỏ bị cha mẹ chiều hư, hơn hai mươi tuổi còn nuông chiều bản thân, coi khắp thiên hạ đều là mật ngọt. Cậu dám chỉ tay năm ngón với cách anh nuôi dưỡng Bố Bố, không cho phép chút ý kiến khác biệt nào.

Nhưng sự thật là, cho đến giờ Tụng Nhiên chưa từng có thứ gì gọi là mật ngọt, thậm chí chưa từng nếm qua một thìa mật nào.

Cái lần gọi là tranh cãi kia chỉ vẻn vẹn là một đứa trẻ từng bị vứt bỏ gặp một đứa trẻ khác cũng trong hoàn cảnh tương tự, muốn lớn tiếng đánh thức người cha lạc đường bên kia điện thoại, để anh ta quay đầu lại nhìn một chút, đừng lạnh nhạt trái tim ngóng trông của Bố Bố. Dưới tình thế cấp bách, cậu không lựa lời được, không chú ý chọn từ cho thỏa đáng.

Một sơ suất không đáng nhắc đến này, vậy mà anh lại nhẫn tâm so đo từng li từng tí, thậm chí còn ném ra một quan niệm về gia đình thoạt nhìn như lý tính, sau đó đứng trên cao trao phúng Tụng Nhiên “Ngây thơ” và “Thô lỗ”.

Don”t judge me.

Anh từng nói như vậy.

Nhưng kẻ chất chứa thành kiến, chỉ dựa vào chút tin tức phiến diện đã kết luận chủ quan lại chính là anh.

Hạ Trí Viễn không thể không tự trách cứ bản thân.

Anh biết, Tụng Nhiên là một mầm cây bất hạnh rơi vào hồ nước muối. Dù rễ có bị đốt đau, có bị thiêu cháy, thì cậu vẫn kiên trì hướng về phía mặt trời, cuối cùng lớn thành một cái cây to, che chắn cho những cây cỏ xung quanh.

Đổi thành anh, nhất định anh sẽ không làm được.

Bảy giờ sáng, chân trời dần sáng lên chiếu vào rèm cửa mỏng nơi cửa sổ phòng. Hạ Trí Viễn phủ thêm áo ngủ đẩy cửa bước ra sân thượng nơi lầu hai. Một cơn gió nhẹ ban mai thấm đượm hương cam ươn ướt thổi qua tóc và gương mặt anh.

Đằng sau vườn hoa rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chim hót thi thoảng vang lên.

Cách một bức tường phủ đầy dây leo, anh nghe thấy tiếng động của nhà bên cạnh – Lò vi sóng và lò nướng thi nhau kêu tinh tinh, tiếng dao nĩa inox va vào đĩa sứ, tiếng ríu rít ồn ào của lũ trẻ.

“Bố ơi, mứt việt quất lại bị Joey lấy mất rồi!”

“…”

Cậu bấm đùi mình một cái thật mạnh, đau đến mức như răng trợn mắt.

Trong hiểu biết của cậu, nếu thật sự muốn tỏ tình thì hẳn cũng phải chờ mười ngày nửa tháng sau khi Hạ tiên sinh về nước, cậu đã sớm viết bản nháp xong, thấp thỏm đọc thuộc trước mặt cho Hạ tiên sinh nghe. Sau đó lại thấp thỏm chờ đợi anh cho điểm xong từng mục chiều cao, tuổi tác, trình độ, thu nhập, tư tưởng phẩm hạnh rồi công bố kết quả cuối cùng, sao giờ lại chuyển nghịch quyền chủ động thế này?

Cậu nhảy xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh vặn vòi sen ở mức lớn nhất, tưới đẫm nước lạnh lên mặt mình.

Tưới xong vẫn không tỉnh táo, cậu dứt khoát mở cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng khách đèn đóm sáng rực, Chiêm Dục Văn, Lâm Hủy và Bố Bố đang ngồi trên sô pha xem TV, Tom và Jerry đang chạy lung trên màn hình trong nền BGM. Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người đồng loạt quay đầu lại. Bố Bố thấy Tụng Nhiên thì hưng phấn nhảy xuống sô pha lũn cũn chạy vội tới, kêu lên: “Anh ơi, anh tỉnh rồi!”

Tụng Nhiên vững vàng đón được bé, sau đó quay người bế bé về phòng ngủ rồi khép cửa lại.

Bố Bố nhìn cậu: “Anh muốn làm gì vậy ạ?”

“Anh có chuyện muốn hỏi em.” Tụng Nhiên quỳ trên mặt đất vuốt khuôn mặt đang ướt sũng, nhìn thẳng vào mắt Bố Bố: “Nếu, anh nói là nếu như… Anh và ba ba em ở cùng một chỗ, em có để bụng không?”

Bố Bố bi bô hỏi: “Cái gì gọi là ở cùng một chỗ ạ?”

“Là chờ đến khi ba về, anh sẽ dọn sang ở một chỗ với bọn em, sáng, trưa, đêm khuya đều không rời xa nhau. Về sau anh sẽ chăm sóc bọn em, đương nhiên, ba em cũng sẽ chăm sóc chúng ta…”

“Được được.” Bố Bố đồng ý, liên tục gật đầu như giã gạo: “Vậy thì tốt quá ạ!”

Tụng Nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bố Bố, xích lại gần hỏi: “Nhưng nếu như vậy thì em không thể có mẹ nữa… Anh và mẹ, chỉ có một người có thể ở lại trong nhà, Bố Bố hiểu không?”

Bố Bố lại gật đầu một cái, bé cười hì hì, nhìn không hề khó chịu, sau đó nói: “Mẹ đã kết hôn rồi, sẽ không đến ở cái nhà này nữa đâu ạ. Cho nên, anh cứ việc vào ở thôi!”

“Hả, kết hôn rồi à?”

Tụng Nhiên sững sờ.

Nếu là vậy, thì cái cớ cuối cùng trong lòng cậu cũng mất hiệu lực. Thứ ngăn cản giữa cậu và Hạ tiên sinh chỉ còn lại mình cậu.

Tự tin một chút.

Tụng Nhiên, phải tự tin thêm một chút.

Hạ tiên sinh tốt như vậy, tuyệt đối đừng bỏ lỡ anh ấy.

Cậu không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa vội ôm lấy Bố Bố rồi gấp gáp nói: “Anh còn phải ngủ thêm hồi nữa, em ra ngoài chơi thêm với anh chị như, được không nào?”

Bố Bố lơ mơ, nhưng vẫn gật đầu nói được.

Tụng Nhiên dùng sức ôm Bố Bố về phòng khách, sau đó nhanh chóng trở lại phòng ngủ nhào lên giường, cầm điện thoại đặt trên gối lên.

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.