Nhạt Màu – Chương 14 – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 14

Bố Bố tô xong con thỏ rực rỡ sắc màu, thỏa mãn thổi thổi giấy vẽ rồi giao điện thoại trẻ em cho Tụng Nhiên, mình thì chạy đến phòng vệ sinh rửa tay. Bố Đâu Đâu thấy ngự tọa trống không, vội vàng chen cái thân mập của mình vào lòng Tụng Nhiên, cuộn tròn thành một cục lông bự ấm áp.

“Hạ, Hạ tiên sinh.” Đối mặt với điện thoại, chữ đầu tiên Tụng Nhiên đã cà lăm: “Anh ngủ có ngon không?”

Hạ Trí Viễn kéo rèm cửa sổ ra. Ánh nắng ban mai rải xuống khắp căn phòng, trong sân là bãi cỏ và bụi cây được cắt xén gọn gàng, hoa đương nở rộ. Một con sóc chạy qua hàng rào, được nửa đường thì dừng lại quay đầu nhìn về phía anh.

Tâm trạng anh rất tốt: “Ngủ ngon lắm, cậu thì sao?”

Tụng Nhiên nắn nắn tai mèo: “Tôi… Cũng rất ngon.”

Chỉ có lúc mơ xảy ra một chút chuyện nhỏ, mơ thấy anh. Mặc dù chỉ có bóng lưng mơ hồ, nhưng có điều… Có điều chỉ nhìn một bóng lưng cũng đủ khiến người không chịu đựng nổi.

Tụng Nhiên không dám nói lời này ra, tim lại ngứa ngáy khôn cùng, hầu kết khẽ động phát ra âm thanh nuốt nước bọt rõ to. Hạ Trí Viễn nghe thấy, thấp giọng cười: “Xem ra là mơ thấy bữa tiệc lớn à?”

” y, mơ thấy cua… Con cua.”

Tụng Nhiên nói bậy.

Hạ Trí Viễn: “Cậu thích ăn cua à?”

“Ừm.”

Lời này là thật, Tụng Nhiên thích ăn tất cả các loại hải sản có giáp xác.

Hạ Trí Viễn bèn hỏi: “Thích loại nào, cua đồng hay cua đế vương?”

“Không phải, là loại ghẹ chấm bình thường thôi.” Tụng Nhiên nói: “Cua đồng nhiều dầu lắm, rất trơn, tôi không thích ăn.”

Dù sao cũng không có cơ hội để ăn.

Mỗi một mùa cua bán ra, bảng giá hơn trăm tệ một cân có thể dọa Tụng Nhiên lùi lại mười bước. Cậu chỉ là một họa sĩ nhỏ mỗi tháng thu nhập ba bốn nghìn, có thể ăn no đã không dễ dàng, cua kiếc này nọ… Tối đa cũng chỉ ngắm cho đỡ nghiện thôi.
Thú thật, anh để bụng.

Không phải là anh thù dai, cũng không có thành kiến với Lâm Hủy. Tầm tuổi như Hạ Trí Viễn không hẹp hòi như vậy, sao có thể so đo với một cô gái nhỏ vừa vào xã hội. Thứ anh thật sự để ý là sự vắng mặt của mình.

Tụng Nhiên dẫn Bố Bố đi công viên trò chơi, nếu như nhất định phải có người thứ ba cùng đi, như vậy rõ ràng người này phải là anh. Anh là cha Bố Bố, là bạn Tụng Nhiên, anh cùng đi mới gọi là danh chính ngôn thuận. Lâm Hủy có ý tốt muốn dùng cái này để “Đền bù”, cái này không sai, nhưng lại khiến anh nay sinh cảm giác tức giận vì “Lãnh địa” bị xâm chiếm.

Càng giận hơn chính là anh đang ở xa bên kia bờ đại dương, không thể phân thân, biết “Lãnh địa” thất thủ cũng không đoạt về được.

“Hạ tiên sinh?” Đầu bên kia Tụng Nhiên kêu mấy tiếng: “Tôi sẽ chú ý đến an toàn của Bố Bố, không để bé chơi những trò mạo hiểm, Lâm Hủy cũng sẽ trông giúp tôi. Như vậy có thể được chứ?”

Tụng Nhiên lại mong đợi hỏi thêm lần nữa.

Hạ Trí Viễn miễn cưỡng nói: “Được, mấy người cứ chơi đi, nhớ phải chụp ảnh nhiều một chút.”

Nói xong anh lại sợ không đủ độ tham dự, bèn lấy thái độ phụ huynh căn dặn vài câu: “Chính cậu cũng đừng chơi mấy trò quá mạo hiểm, nhất là tháp rơi tự do và roller coaster. Thiết bị mấy trò này không mới, dễ xảy ra chuyện. sáng mai tôi sẽ để công ty lái xe đến đón hai người, buổi chiều đưa Bố Bố về nhà sớm một chút, đến nhà lập tức gọi cho tôi, nhớ chưa?”

“….”

Tụng Nhiên cầm điện thoại, trong lòng rất ấm áp.

Đưa Bố Bố về nhà sớm một chút, về đến nhà lập tức gọi cho tôi… Với cậu, những lời này cho đến giờ chỉ có thể nghe trong phim. Cậu coi những thứ này chỉ là lời thoại, trong thực tế sẽ không có ai bày tỏ quan tâm thế này, nhưng mà Hạ Trí Viễn lại nói với cậu.

Thật ấm áp.

Tụng Nhiên gật nhẹ đầu, đồng ý nói: “Hạ tiên sinh, tôi sẽ về nhà sớm.”

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.