Nhạt Màu – Chương 13 – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 13

Hôm sau là chủ nhật, Tụng Nhiên tỉnh lại trong ánh nắng chan hòa bao phủ chiếc giường. Cậu thấy trên ngực mình có một bàn chân nhỏ xíu trắng nõn, năm ngón chân thi thoảng lại động đậy một cái, giống như một loạt phím đàn đang bị nhấn.

Tướng ngủ của Bố Bố rất phóng khoáng, một đêm tự quay 90 độ, chân tay dạng rộng, suýt nữa đã ngã lăn xuống giường. Tụng Nhiên ôm bé nhét về trong chăn, thế mà Bố Bố vẫn không tỉnh. Đã vậy lại còn chẹp chẹp miệng, quay người ôm chặt chiếc chăn lông vịt chảy nước miếng mút chùn chụt.

Thật muốn nhét cho bé một cái núm vú cao su moe moe.

Tụng Nhiên chống cằm nghĩ.

Tối qua Lâm Hủy không kịp về nhà, nên ngủ tạm ở phòng khách sát vách. Sáng sớm cô đánh một cái ngáp dài, lại phát hiện cửa phòng khách đã mở rộng, căn 8012A ở đầu kia hành lang cũng mở cửa, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên trong. Tiếng mèo the thé to rõ truyền tới, nộ khí max cấp, nghe thế nào cũng thấy nó đang mắng người.

” Tụng Nhiên, mèo nhà anh làm sao thế?”

Lâm Hủy đi tới gõ cửa một cái.

Tụng Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, tay phải bị Bố Đâu Đâu cắn trong miệng, tay phải cầm một hộp đồ ăn định dùng răng mở ra, đau khổ nói: “Thì tối qua tôi không về nên ngài tổ tông đây đói phát điên rồi, đang nổi khùng.”

Lâm Hủy mở đồ hộp ra thay cậu, đổ vào trong bát nhỏ.

Bố Đâu Đâu ngửi được mùi thịt gà, rốt cuộc cũng phóng thích tù nhân Tụng Nhiên ra. Tuy vậy lửa giận của ngài mèo vẫn không tiêu tan, vừa liếm ăn vừa rầm rì, dáng vẻ ngạo kiều không tha thứ.

Chủ nhật dư thời gian, bữa sáng cũng phong phú hơn ngày thường: Một đĩa đậu hũ đánh tơi thơm phức, một đĩa thịt bò ngũ vị hương, cháo hoa trong nồi đất nhỏ chia làm ba bát, giữa mỗi bát có rắc chà bông, trứng muối và dưa muối. Bố Bố hưởng thụ đãi ngộ VIP, còn được thêm một chén sữa tươi.

Lâm Hủy giúp bày biện bàn ăn xong, ánh mắt bắt đầu theo đuổi Tụng Nhiên khắp nơi. Cô cảm thấy cậu mặc tạp dề ca rô cũng đẹp trai, mang chén đũa lên bàn cũng đẹp trai, động tác buộc miếng vải lên cổ Bố Bố càng đẹp trai hơn, càng nhìn càng thích, bong bóng trái tim bay loạn đầy trời.

Ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Tụng Nhiên thấy rất ngại, bèn múc cho cô thêm một muôi cháo: “Ăn đi, đừng nhìn nữa.”

Lâm Hủy lắc đầu: “Không thèm!”

Tụng Nhiên giơ nồi đất và muôi lên: “Tôi đẹp lắm à?”

Lâm Hủy nhếch miệng cười một cái, quay đầu lại hỏi Bố Bố: “Anh Tụng Nhiên có đẹp không nào?”

“Đẹp ạ!”

Tụng Nhiên vội vàng an ủi bé: “Không sao đâu, anh cũng thường xuyên vẽ lem ra ngoài mà, chúng ta sửa lại là được rồi.”

Nói xong cậu lấy một chiếc bút nhỏ hơn, vẽ mấy nét. Bên cạnh củ cải ban đầu xuất hiện thêm một củ nữa, vừa vặn khoanh nét màu đỏ vẽ lem hồi nãy vào trong.

“Em xem này, có phải là đã sửa xong rồi không?”

“Oa!” Bố Bố mở to mắt nhìn củ cải mới mọc ra, sợ hãi than: “Anh lợi hại quá!”

Tụng Nhiên cười cười, tiếp tục cầm tay bé tô màu. Bố Bố tay bận rộn, ngoài miệng lại nhàn rỗi tiếp tục thuật lại quá trình tô màu cho Hạ Trí Viễn nghe, lúc thì tô lá xanh của củ cải, màu xanh đẹp lắm ạ, lúc lại tô màu mắt thỏ, màu đỏ xinh ghê ta.

Hạ Trí Viễn cứ thế cách một chiếc điện thoại cùng Bố Bố tô xong bức tranh màu nước đầu tiên trong cuộc đời bé.

Thật lòng mà nói, lúc trẻ con hưng phấn khó tránh khỏi ầm ĩ. Trước đó Hạ Trí Viễn không chịu được, vẫn luôn hi vọng có thể được yên tĩnh một chút, Bây giờ trái lại anh lại cảm thấy Bố Bố nhảy nhót thế này thật đáng yêu.

Đứa bé này rất nhạy bén với màu sắc và hình vẽ, thích nói đủ thứ trên đời, tiếng cười vừa trong sáng lại vui tươi. Thi thoảng gây ra một sai sót nhỏ, bé sẽ căng thẳng nhìn Tụng Nhiên để cầu xin giúp đỡ. Chờ giải quyết xong rồi lại biến về bảo bối vui mừng hớn hở thích giày vò kia.

Không hề ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng thật sự cực kỳ đáng yêu.

Thật muốn ôm bé lên thơm thơm mấy cái, dùng hàng ria mép vẫn chưa cạo để cọ cọ vào bé, để bé nằm trong lòng mình bày tỏ thiên tính mà không bị ràng buộc, cũng nũng nịu, cũng cười to thế này.

Hạ Trí Viễn phát hiện lúc anh và Bố Bố nói chuyện điện thoại, bình thường Tụng Nhiên sẽ không xen vào. Chỉ khi nào Bố Bố đặt câu hỏi cậu mới trả lời ngắn gọn vài câu, tựa hồ sợ quấy rầy tương tác khó có được giữa hai cha con họ.

Tuy cậu không nhiều lời, nhưng mỗi một câu đều là quan tâm kiên nhẫn thật lòng. Thậm chí Hạ Trí Viễn còn hoài nghi sự khoan dung với trẻ con của Tụng Nhiên là bẩm sinh và không hề có ranh giới cuối cùng. Có một lần Bố Bố thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất định phải tô con thỏ thành màu rực rỡ. Tụng Nhiên dịu dàng giải thích nhiều lần với bé, nói trên đời này không có con thỏ nào màu sắc rực rỡ cả. Nhưng Bố Bố vẫn cố chấp không chịu nghe theo. Hạ Trí Viễn cho rằng kiểu gì Tụng Nhiên cũng sẽ tức giận, nhưng cuối cùng cậu chỉ cười cười, nói, Chúng ta sẽ phối một tổ hợp màu sắc đẹp nhất, tô một con thỏ sắc màu rực rỡ đẹp nhất.

Trước mặt trẻ con, Tụng Nhiên vẫn luôn dịu dàng trầm tĩnh. Mà ở trước mặt Hạ Trí Viễn, cậu lại luôn căng thẳng lắp ba lắp bắp, răng còn thích va vào nhau.

Hạ Trí Viễn không biết mình thích dáng vẻ nào của cậu hơn, hoặc là nói…

Thật ra đều thích cả.

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.