Tụng Nhiên xoắn xuýt vô cùng.
Cậu để tay lên ngực hỏi, muốn thấy Hạ tiên sinh ư?
Muốn.
Dám bật công tắc không?
Không dám.
Hai đáp án đều rõ ràng không thể nghi ngờ, luôn luôn xung khắc với nhau. Tụng Nhiên cũng không biết vì sao nữa, cứ đau khổ lắc lư giữa hai lựa chọn. Không đợi cậu chọn xong, Bố Bố mặc áo ngủ vịt vàng đã xuất hiện ở cửa, bé khịt mũi nước mắt lưng tròng nhìn cậu.
Tụng Nhiên không hiểu: “Bố Bố, em lại sao thế?”
“Tên lừa gạt!” Bố Bố lên án cậu. Mắt bé vừa nháy một cái, một chuỗi nước mắt đã rơi xuống: “Nói tỉnh dậy cái là có thể thấy anh, em… Em tỉnh dậy hai lần rồi á!”
Bé phồng má lên, môi mím thật chặt, khuôn mặt bé nhỏ nhăn nhó như một ông già. Lập tức mây đen áp thành, sấm sét vang dội, một giây sau trời xanh sắp chuyển mưa to.
Trước đó Tụng Nhiên đáp ứng sẽ ngủ cùng, nửa đường lại tiêu tan hiềm khích với Hạ tiên sinh, thế là mãi trò chuyện vui vẻ quên mất bé con. Bố Bố vừa khóc, cảm giác tội lỗi như kim châm đâm thẳng vào trái tim cậu. Cậu nào còn lo lắng đến Hạ tiên sinh nữa, vội vàng ôm lấy bé con dịu dàng dỗ dành, nào lau nước mắt nào xin lỗi.
Bố Bố biết Tụng Nhiên cưng chiều mình, càng ỷ vào sủng ái hiếm có hơn. Trước đây bé không dám cáu kỉnh trước mặt ba ba và bảo mẫu, giờ lại xõa hết ra ngoài, đại náo tung trời một hồi, mãi mới chịu ngừng khóc. Dù vậy bé vẫn hức hức nức nở không ngừng, ra chiều mình vẫn không vui, vẫn rất ấm ức.
“Anh biết sai rồi, giờ anh sẽ đi ngủ với em nhé.” Tụng Nhiên giả vờ đáng thương: “Bố Bố tha thứ cho anh một lần đi mà, được không nào?”
Bố Bố ngừng nước mắt, giơ một ngón tay bé xíu: “Chỉ một lần thôi.”
“Một lần, một lần thôi!”
Hạ Trí Viễn cười nhẹ: “Vậy kỹ thuật drift của bà nội cậu không tệ nhỉ.”
Carl hết sức vui vẻ, giơ ngón cái lên nói: “Không nhịn được đúng không? Sau buổi ra mắt có muốn thử không? Lệ cũ, đường đua Sonoma, xe cải tiến.”
Hạ Trí Viễn lắc đầu: “Lúc này thật sự không được, Bố Bố còn đang chờ tôi về nhà, không thể ở lại thêm một ngày.”
Carl thất vọng nhún vai.
Bố Bố hồi còn sơ sinh thật sự rất phiền phức. Làm bạn thân của Hạ Trí Viễn, Carl đã từng bị nước tiểu bé làm hỏng không biết bao nhiêu quần áo, để lại bóng ma tâm lý thê thảm đau đớn, còn cắt đứt suy nghĩ nuôi một đứa bé. Có điều xuất phát từ tình nghĩa bạn bè vững chắc, Carl vẫn rất thương yêu tiểu bảo bối của Hạ Trí Viễn.
“Được thôi, không làm khó dễ ông bố hiền của chúng ta nữa.” Carl bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nghi vấn: “Cho nên hôm nay vui vẻ như vậy là vì kiếm được cổ phiếu hả?”
Hạ Trí Viễn nhún vai: “Cổ phiếu của Al đã tăng lên nửa tháng nay rồi.”
Carl suy nghĩ thêm một lúc, lại nghĩ đến một khả năng: “Chẳng lẽ toàn bộ vấn đề kỹ thuật đã giải quyết xong rồi à? Chậc chậc, không giống lắm.”
Carl quay đầu lại liếc mắt qua chúng sinh trong phòng nghiên cứu một vòng, vẫn duy trì đánh giá như cũ: “Địa ngục nhân gian.”
“Thôi đừng đoán nữa, quan tâm đến công việc của cậu nhiều một chút đi. Có tin tốt tôi sẽ chia sẻ cho cậu ngay lập tức.” Hạ Trí Viễn đặt tách cà phê xuống, lấy cái tay Carl đang đặt trên vai mình xuống: “Mười phút sau gặp lại trong phòng họp số hai, tôi thật lòng hi vọng hai trò cười lỗi thời trong bản thảo của cậu lúc trước đã được xóa bỏ. Nếu không, vì để cứu vớt hình tượng của công ty, tôi chỉ đành chế giễu cậu theo phân đoạn của mình đấy.”
Carl bị đả kích lớn: “Thật sự không thể tạm giữ lại à?”
Hạ Trí Viễn cười nho nhã lễ độ: “Không thể.”
________________________
Người post: Yến Nhi