Nhạt Màu – Chương 11 – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 11

Từ khi nhận điện thoại đến lúc gỡ bỏ hiểu lầm còn chưa đến năm phút. Cách thức trao đổi thẳng thắn và hiệu quả cao này khiến Tụng Nhiên cảm thấy thoải mái, độ thiện cảm dành cho Hạ tiên sinh cũng tăng lên rất nhiều.

Là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, Tụng Nhiên đã nếm trải không ít lần giao tiếp thất bại mang tới khốn khổ. Năm ngoái có một quãng thời gian xui xẻo, chỉ toàn gặp những khách hàng khi đến đặt thì không có chủ kiến, hỏi cái gì cũng nói tùy cậu. Nhưng khi giao bản thảo lại soi mói, cái gì cũng không thỏa mãn, thái độ chảnh chó, chỉ vứt lại một câu “Cụ thể thì không nói được, nhưng mà cứ thấy không ổn”. Tụng Nhiên chỉ biết ngậm máu vào lòng, không nôn ra được cũng không nuốt nổi, chỉ muốn cầm bút vẽ đâm thẳng vào đỉnh đầu đối phương.

Mỗi lần phải thức đêm sửa bản vẽ, Tụng Nhiên đều phải cử hành nghi thức – Lấy bút vẽ số bốn, số sáu và số tám dựng thành ba nén hương, thành kính cầu nguyện đơn tiếp theo có thể đáng tin một chút. Tốt nhất là nói hết một lèo những chi tiết vụn vặt, đỡ phải dằn vặt cái tấm thân yếu đuối của cậu.

Nếu ai cũng không quanh co không khách sáo, mọi thứ đều đi thẳng vào vấn đề như Hạ tiên sinh đây thì thế giới đã sớm thái bình.

Lúc tâm trạng tốt, tốc độ nói của Tụng Nhiên cũng nhanh. Cậu như vừa được bật máy thu thanh, bắt đầu mở chiếc miệng ba múi của thỏ thao thao bất tuyệt với Hạ tiên sinh, bảo hôm nay lúc mình đưa Bố Bố đi học quả thật buồn bã muốn chết. Sớm biết có một cuộc điện thoại then chốt đang chờ mình, nhất định cậu sẽ bỏ thói quen xấu là dậy sớm, cứ ngủ thêm nửa tiếng nữa hẳn ra ngoài.

“Ai nói chim dậy sớm có sâu ăn?” Tụng Nhiên phẫn nộ: “Tôi dậy sớm quá nên mới chết đói đó.”

Ý cười dâng lên trong mắt Hạ Trí Viễn, anh bưng cái tách rỗng đến nhà bếp rửa sạch. Đi được nửa đường, một suy nghĩ giảo hoạt bỗng nảy sinh trong đầu anh: “Tôi có một biện pháp cực kỳ đơn giản, có thể tiêu diệt những tình huống thế này, muốn biết không?”

Tụng Nhiên lập tức phấn chấn: “Biện pháp gì?”

Hạ Trí Viễn nheo mắt: “Có ngại nói số điện thoại của cậu cho tôi biết không?”

“Số, số điện thoại… Á, đúng rồi!”

Tụng Nhiên vỗ gối ôm, bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ cần biết số điện thoại, hai người họ sẽ không cần lệ thuộc vào chiếc điện thoại trẻ em chức năng đơn giản kia nữa, đương nhiên Hạ Trí Viễn sẽ có thể liên lạc với cậu bất cứ lúc nào.

Cậu nhanh chóng đọc một dãy số, Hạ Trí Viễn đang rửa tách cà phê không rảnh tay được, bèn tập trung đọc lại một lần, học thuộc dãy mười một chữ số này: “Được, tôi nhớ rồi. Bên cậu có giấy bút đúng không, ghi lại số điện thoại của tôi đi. Mấy hôm tới nếu gặp phiền phức gì không giải quyết được thì lập tức gọi điện cho tôi.”

“Số, số của ngài à…”

Tụng Nhiên lắp bắp một tiếng, hơi do dự.

Nói thật là sao cậu không cần số điện thoại của Hạ tiên sinh được chứ? Nhưng nếu anh cho cậu thật thì họ sẽ coi như chính thức trao đổi phương thức liên lạc. Với góc độ chủ nhà và bảo mẫu thì việc này không kỳ quặc lắm, nhưng Tụng Nhiên luôn cảm thấy… Luôn cảm thấy có mấy phần ý nghĩa sâu xa khó nói ở trong đó, ví dụ như liệu cậu có thể mượn cơ hội để tiến thêm một bước với Hạ tiên sinh….

A, quả nhiên là mùa xuân đến, thèm yêu đương đến phát điên rồi, ngay cả thẳng nam đã kết hôn cũng dám táng tận lương tâm mà đặt vào phạm vi ý dâm!

Tiểu trai tân lòng đầy e lệ, cúi đầu che nửa mặt.

Càng nghĩ cậu càng quyết định kiềm chết bản thân, bóp chết suy nghĩ không nên có khi nó vừa nảy mầm: “Hạ tiên sinh, không cần cho tôi số điện thoại của ngài đâu. Tôi sẽ chăm sóc Bố Bố thật tốt, không làm phiền đến ngài.”

Hạ Trí Viễn nghe vậy thì mỉm cười: “Tôi lại cảm thấy “Phiền phức đến ngài” cũng có thể coi như là một phương pháp hay để chăm sóc Bố Bố. Cậu xem, tôi làm cha Bố Bố, đó chính là một tài nguyên chất lượng cao tự nhiên, cung cấp miễn phí, không giới hạn số lần, cậu không cần tài nguyên tốt như tôi mà cứ tự mình bận rộn đủ thứ, nuông chiều tôi ngồi mát ăn bát vàng à?”

Lý do này khá thuyết phục, nhưng tại sao cảm giác quái dị lại rõ ràng hơn nhỉ?

Tụng Nhiên không hiểu được, buồn bực túm tóc.

Hạ Trí Viễn thấy cậu không lên tiếng, bèn nói: “Tụng Nhiên, hãy tin tôi đi, cậu sẽ cần tôi đấy. Dù Bố Bố có hiểu chuyện, nhưng tuổi còn bé, sẽ dễ xảy ra việc ngoài ý muốn hơn người lớn.. Việc xấu xảy ra lúc nào không ai đoán được, lỡ có cảm sốt thì cũng đủ để cậu chịu khổ vài ngày.”

Một khi đã liên quan đến vấn đề an toàn của Bố Bố, Tụng Nhiên lập tức thay đổi suy nghĩ, cảm thấy số điện thoại này không chỉ cho để có lệ, mà là cực kỳ quan trọng. Cậu cảm thấy xấu hổ vì lúc nãy đã nghĩ bậy bạ, vội lấy điện thoại ra cạch cạch cạch gõ số Hạ tiên sinh vào, xác nhận ba lần xong, cuối cùng ngơ ngác với phần “Tên liên lạc”.

“Đúng, là cực kỳ không hay.”

Hạ Trí Viễn thuận theo nhận sai với cậu, thái độ thành khẩn, còn mang theo chút cưng nhiều như dỗ trẻ con, khiến Tụng Nhiên không biết nên làm gì tiếp. Cậu co quắp vuốt vuốt tóc, lại giật giật cổ áo, muốn cố gắng để sửa sang lại cho mình đẹp một chút.

Đèn báo hiệu màu xanh chớp tắt liên hồi, chậm chạp, hiền lành, giống như thủy triều cọ rửa bãi cát trên bờ biển.

Bên kia, là ánh mắt nhìn cậu chăm chú của Hạ tiên sinh.

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách bây giờ của cậu, Hạ tiên sinh có cười nhạo cậu không, có ghét bỏ cậu không?

Hình như cậu không ăn ảnh cho lắm – Chiều nay chỉ mặc một chiếc áo thun nhăn nhúm chạy đến tạp chí giao bản thảo, tối về tiện đường mua một phần mì xào, bất cẩn dính mấy giọt dầu hạt cải lên ngực. Tóc bị gió thổi tung thành hình ổ gà, tư thế ngồi xếp bằng cũng quá cẩu thả, còn ngây thơ tránh ở sau tiểu Q… Lần đầu tiên gặp đã lộn xộn như thế, về sau biết cứu vãn thế nào được?

Ồ, còn cuộc điện thoại dài 1 giờ 39 giây 18 phút nữa.

Tụng Nhiên nghĩ đến điện thoại, buồn bực xụi vai xuống. Được rồi, hết cứu rồi, hình tượng bây giờ của cậu đã không khác gì một thằng ngu, muốn hỏng hơn cũng khó, trừ phi cậu khác người chạy trần truồng trước ống kính.

Chờ đã, chạy trần truồng?!

Cậu bỗng ngẩng đầu lên, lắp bắp: “Vừa nãy, trong, trong phòng Bố Bố, có phải cái camera này vẫn, vẫn ở…”

Hạ Trí Viễn: “Đúng.”

Vẻ mặt Tụng Nhiên như bị sét đánh cháy khét: “Nên khi tôi cởi… Cởi cởi cởi cởi… Anh cũng thấy rồi hả?”

“Nhìn thấy, vóc người khá đấy.” Hạ Trí Viễn bình tĩnh trêu chọc, còn khích lệ cậu: “Rèn luyện có quy luật là một thói quen tốt, sau này nhớ phải duy trì.”

Tụng Nhiên nghẹn ngào cúi xuống dùng sức đè gối ôm lên mặt mình, hận không thể ngạt thở mà chết.

Hạ Trí Viễn là một cao thủ ăn nói. Anh tốn hai phút đồng hồ dỗ dành, cuối cùng Tụng Nhiên cũng quên xấu hổ, trái lại còn giới thiệu phương thức rèn luyện của mình. Đồng thời còn lớn tiếng đe dọa, dùng việc “Đàn ông sau ba mươi tuổi dễ dàng có bụng bia” để làm lý do nhắc nhở Hạ tiên sinh phải chú ý rèn luyện, không thể vì bận công việc quá mà vứt bỏ vóc dáng.

Hạ Trí Viễn cười không nói, lương thiện chừa mặt mũi cho cậu, không hề vạch trần cậu mùa rìu qua mắt thợ.

Hai người họ tíu tít trò chuyện một hồi lâu, bỗng Tụng Nhiên chống cằm thở dài một cái. Hạ Trí Viễn hỏi cậu có chuyện gì, cậu không để ý, buột miệng thốt lên một câu oán niệm nấn ná nơi miệng đã lâu: “Chỉ có anh là được nhìn thấy tôi, còn tôi thì không thể, chả công bằng tí nào!”

Nói xong cậu cũng đần người ra, chỉ muốn đảo ngược thời gian để nhai vụn câu này nuốt xuống.

Hạ Trí Viễn cúi đầu cười cười.

Anh phát hiện mình không để ý đến câu than phiền gần như nũng nịu này của Tụng Nhiên, cũng không để ý đến yêu cầu gần như thô lỗ sau câu nói này. Thậm chí anh còn cảm thấy yêu cầu này tới rất khéo, khiến anh vui vẻ.

“Chỉ cần cậu đồng ý thì bây giờ cậu có thể nhìn thấy tôi.” Hạ Trí Viễn nói: “Căn phòng này là phòng chiếu phim nhỏ của tôi, cũng là một phòng họp từ xa. Màn hình ngay ở phía trước cậu, máy chiếu thì ở phía sau, cách hai mươi cm trên đầu cậu có một cái chốt mở, ấn xuống, đếm đến mười, chúng ta sẽ công bằng.”

_________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.