Nhạt Màu – Chương 10 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 10

Bố Bố khóc mệt rồi, hai mắt vừa đỏ lại vừa sưng, nom như một bé cá vàng mắt sưng. Bé nằm nhoài trên vai Tụng Nhiên gật gà gật gù. Tụng Nhiên ôm lấy bé, ấm giọng thì thầm dỗ dành: “Bố Bố, để anh dẫn em đi tắm, tắm xong mình đi ngủ một giấc, được không nào?”

“Được ạ…”

Bố Bố mềm nhũn, cái đầu nhỏ rũ xuống vì buồn ngủ.

Tụng Nhiên ôm bé đi tắm, bên trong màn hình giám sát chỉ còn lại một căn phòng ngủ trống rỗng.

Hạ Trí Viễn đoán ít nhất hai người họ cũng phải mất nửa tiếng mới ra ngoài, bèn đến phòng bếp pha một tách cà phê. Chờ khi bưng cà phê về, Bố Bố đã tắm xong, đang quấn một chiếc khăn tắm nhỏ nằm trên giường ngủ gật. Mà Tụng Nhiên đang đứng trước tủ quần áo lật tìm đồ trong một tủ quần áo to.

“Áo ngủ, áo ngủ… Áo ngủ giấu ở đâu ấy nhỉ?”

Cậu vừa tìm vừa tự hỏi.

Áo thun trắng bị nước thấm ướt khẽ dán vào da, để lộ một đoạn eo thon gầy. Có lẽ áo ướt dính vào người hơi khó chịu nên Tụng Nhiên dứt khoát nắm lấy vạt áo cởi thẳng ra.

Hầu kết Hạ Trí Viễn hơi động, bất giác nuốt ngụm cà phê trong miệng xuống.

Bất ngờ là Tụng Nhiên có một vóc người không tệ lắm. Màu da trắng, hẳn cậu làm công việc trong nhà. Cơ lưng cân xứng, đường vai thẳng tắp, nhìn vừa trẻ trung vừa có sức sống. Nếu như có thể có hỗ trợ tập luyện trong một thời gian, tin chắc rằng sẽ càng dễ nhìn hơn.

Hạ Trí Viễn tập gym mười bốn năm, có chứng chỉ giảng dạy tư nhân chuyên nghiệp do ACE cấp*. Anh chưa từng dạy ai, nhưng lúc này lại có ý nghĩ sau khi về nước sẽ đưa Tụng Nhiên đi luyện tập cùng một chỗ.

*ACE: American Council of Exercise, là một hội đồng về Thể dục thể thao Mỹ, là nơi cấp chứng chỉ đào tạo huấn luyện viên cá nhân (CPT) trong nghề PT.

Tụng Nhiên hoàn toàn không biết mình đã bị nhìn hết, vẫn đang tận tụy thực hiện chức trách của một chàng vú em. Cậu tìm được một bộ áo ngủ vịt vàng trong tủ quần áo rồi cầm cổ áo rũ rũ, lại ôm Bố Bố đã ngủ thành một bãi bùn nhão dậy. Đầu tiên cậu tròng hay cánh tay nhỏ của bé vào áo, hai chân nhỏ vào ống quần, lại dần dần cài cúc.

Trong suốt quá trình này, Bố Bố vẫn luôn ngủ gật, mềm nhũn nằm trong khuỷu tay cậu như một viên kẹo đường bị hòa tan. Bé ngã trái ngã phải, mặc người định đoạt, xoay ra đủ loại tư thế buồn cười, giày vò thế nào cũng không tỉnh. Tụng Nhiên thấy bé đã ngủ say, bèn rón rén đặt bé trong ổ chăn, nhưng lúc cậu vừa rút tay ra thì Bố Bố đã bừng tỉnh.

“Anh ơi!” Bố Bố nhanh chóng níu một đầu ngón tay cậu lại, khẩn trương hỏi: “Anh muốn đi hả?”

Tụng Nhiên vội nói: “Anh không đi, anh ra ngoài an ủi chị Lâm Hủy một chút rồi quay lại. Chị ấy cũng giống như em, cũng đang khóc đấy. Bố Bố cứ an tâm ngủ nha, anh cam đoan chờ lát nữa em mở mắt ra thì nhất định anh đã ngủ bên cạnh em rồi.”

Bố Bố giơ ngón út lên: “Nghéo tay đã!”

Tụng Nhiên ngoéo ngoéo tay xong, bé mới an tâm ngửa đầu nhận một cái hôn ngủ ngon rồi chui vào trong chăn ngoan ngoãn ngủ.

Hạ Trí Viễn nhìn hai người, bỗng bùi ngùi khôn kể – Những hành động đơn giản và dịu dàng như vậy đã không còn xảy ra giữa anh và Bố Bố lâu lắm rồi. Bố Bố còn ỷ lại Tụng Nhiên hơn anh tưởng tượng. Trước mặt Tụng Nhiên, bé con sẽ gỡ mặt nạ xuống, dâng một trái tim bé nhỏ mà yếu ớt lên, mong nhận được thấu hiểu, khẩn cầu che chở. So sánh với người làm bố chính quy này, dường như Tụng Nhiên mới là người thật sự được Bố Bố dựa dẫm tin tưởng.

Hiện thực khiến người ta chán nản, nhưng Hạ Trí Viễn không cảm thấy giận.

Người sai là anh, chứ không phải Tụng Nhiên.

Sau khi Bố Bố ngủ, Tụng Nhiên vào phòng tắm dùng máy sấy sấy khô áo thun rồi mặc lại trên người. Trước khi ra cửa, cậu nhìn thấy chiếc điện thoại trẻ em đang rơi trên giường, màn hình vẫn đen kịt, bèn thuận tay mang ra ngoài.

Tiểu Q vẫn đang ngồi xổm bên góc tường thấy mục tiêu di chuyển vị trí, bèn nhanh chóng tỉnh lại khỏi trạng thái chờ, theo sau lưng Tụng Nhiên như một cái đuôi nhỏ. Tụng Nhiên không để ý, bèn tiện tay đóng cửa phòng, cửa vô ý va vào tiểu Q cái “Rầm” khiến nó quay ba mươi độ, hình ảnh theo dõi cũng rung lắc dữ dội, khiến phòng khách Hạ Trí Viễn như gặp một trận động đất mạnh cấp tám.

Hạ tiên sinh thường xuyên chú ý demo nhướn mày, đặt tách cà phê xuống rồi ghi chú lại trong mục chú ý của tiểu Q: Giảm xóc quá kém, cần phải tối ưu.

May là tiểu Q rất rắn chắc, không bị gì. Sau mấy giây choáng váng, nó tự động điều chỉnh phương hướng chính xác, lại đi theo Tụng Nhiên ra ngoài.

Lâm Hủy ngồi buồn ngủ trong phòng khách. Thấy Tụng Nhiên đi ra, cơn buồn ngủ của cô chạy sạch trong nháy mắt, vội lo lắng hỏi: “Bố Bố thế nào rồi? Còn khóc không?”

“Ổn rồi, không khóc nữa.” Tụng Nhiên cười cười chỉ đầu mình: “Nhưng tôi thì không ổn lắm, tế bào não sắp chết sạch rồi.”

Lâm Hủy vội vàng dịch sang chừa một chỗ cho Tụng Nhiên: “Khổ cực thế sao?”

Tụng Nhiên nhíu mày: “Đương nhiên, dỗ trẻ con là một việc cần kỹ thuật, rất hao tốn thể lực. Đặc biệt là những bé vừa thông minh vừa nhạy cảm như Bố Bố, mỗi vẻ mặt không đúng đều sẽ lộ hết. Dỗ bé một lần, ba ngày sau hết sạch sức nói dối.”

Cậu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Hủy, đưa di động tới: “Được rồi, dù thế nào thì tôi cũng đã giữ cái sọt thay cô rồi, bây giờ cô chỉ còn một nhiệm vụ – Gọi điện thoại xin lỗi Hạ tiên sinh.”

Tụng Nhiên gật đầu: “Thích chứ.”

Nếu cậu là thẳng nam, thế thì mơ ước lớn nhất đời này chính là sinh được một cục cưng ngoan ngoãn đáng yêu như Bố Bố. Cậu sẽ nâng niu bé trong lòng bàn tay, sẽ dành tất cả yêu thương cho bé, sẽ cưng chiều đến tận trời.

Hạ Trí Viễn lại hỏi: “Thích nó vì cái gì?”

Tụng Nhiên đáp: “Tôi thích dáng vẻ ỷ lại tôi của bé.”

“Ỷ lại cậu?”

Hạ Trí Viễn còn tưởng mình sẽ nghe được những câu miêu tả như thông minh đáng yêu, ngây thơ thật thà, trái lại từ “Ỷ lại” này thật sự không nằm trong suy nghĩ của anh.

“Ừm.” Tụng Nhiên khẽ gật đầu, “Tôi biết nói như vậy có lẽ sẽ có chút tự luyến, nhưng mà… Hình như Bố Bố rất ỷ lại tôi. Ánh mắt bé nhìn tôi rất thân thiết, không hề có khoảng cách, bình thường thích leo lên người tôi, leo xong lại nằm ỳ không chịu đi. Bé còn khóc trước mặt tôi, nói những lời thật lòng mình với tôi, có lẽ là thấy tôi có thể hiểu được. Tôi nghĩ, có thể được một thiên thần bé con ỷ lại thế này là rất may mắn, mình phải hết lòng bảo vệ bé, không để cho bé thất vọng.”

Hạ Trí Viễn trầm mặc một lúc. Anh cầm tách cà phê lên chậm rãi uống phân nửa: “Tụng Nhiên, nói thẳng là tôi rất khó tưởng tượng được làm thế nào cậu và Bố Bố thành lập loại quan hệ thân mật đến nhường này chỉ trong hai ba ngày, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi. Có điều tôi phải thừa nhận sự thật là – Bố Bố cực kỳ ỷ lại vào cậu. Cậu đã nhận ra được rất nhiều chi tiết bị tôi coi nhẹ, cho nên, liên quan đến lần cãi vã trước đó, tôi cũng có chỗ nhất định phải nói lời xin lỗi.”

“Hạ, Hạ tiên sinh?”

Tụng Nhiên không ngờ anh lại nói như vậy.

Hạ Trí Viễn cười tự giễu: “Hiển nhiên là tôi đã quá tự tin. Ở độ tuổi này, đa số đồng nghiệp của tôi đều đã có con, mỗi ngày tôi đều nghe họ phàn nàn con cái phiền phức, ngày thì ầm ĩ đêm thì khóc to, sinh hai đứa còn đánh nhau. Nhưng từ nhỏ Bố Bố đã không như vậy, cực kỳ khiến người khác bớt lo. Tôi không tìm hiểu nguyên nhân đến cùng, chỉ co rằng bản thân mình có thiên phú hơn những nhà khác, không thầy cũng tự thông tỏ việc nuôi con.Bây giờ xem ra là tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.”

Sinh đẻ là bản năng, nhưng dưỡng dục thì không phải.

Dưỡng dục giống như một việc tu hành và rèn luyện ngọt ngào, bắt đầu vào giây phút đứa con ra đời, không hề có con đường vô sự tự thông nào.

“Tụng Nhiên, sự nhạy cảm và thẳng thắn của cậu đã giúp tôi một đại ân. Ngoài tư tâm của một người bố, tôi còn hi vọng để Bố Bố ở lại bên cạnh cậu, nhờ cậu chăm sóc.” Hạ Trí Viễn nói: “Cả một ngày, hai mươi tư giờ, tại nhà cậu.”

Tụng Nhiên mở to hai mắt: “Ngài… Ý ngài là…”

“Ý tôi là, thông qua phê chuẩn quả người giám hộ hợp pháp, từ giờ trở đi, tiểu bảo bối thuộc về cậu rồi.”

Hạnh phúc tới quá đột ngột, giống như một cơn mưa rào chợt ào đến giữa mùa hè, dội cho mặt Tụng Nhiên dính đầy kẹo ngọt. Cậu như đang nằm mơ, vội dùng sức nhéo gối ôm trong ngực: “Ngài nghiêm túc, thật sự, trung thực, không đùa tôi đấy chứ?”

Hạ Trí Viễn bật cười: “Tôi cam đoan mình nghiêm túc, thật sự, trung thực, không đùa cậu. Nếu cậu không yên lòng thì tôi có thể chính thức mời lại một lần nữa.”

Anh hắng giọng một cái, nói giống như trước kia: “Tụng Nhiên, nhà tôi có một bé con bốn tuổi tên là Bố Bố, cậu có đồng ý giúp tôi…”

“Đồng ý đồng ý đồng ý!”

Tụng Nhiên luôn miệng đáp ứng, hạnh phúc sắp ngất.

Cậu và Hạ tiên sinh đã đạt được hòa giải kỳ diệu. Mười ngày tới đây, bên cạnh cậu sẽ có một bé đáng yêu bám theo, dễ thương, mềm mềm, sẽ đuổi theo cậu khắp nhà kêu anh ơi anh ơi, muốn cậu chải đầu, cho ăn, tắm rửa. Mỗi sáng sớm sẽ ăn hoành thánh nhỏ cậu gói, ngồi xe đạp của cậu đến nhà trẻ, mỗi tối đến sẽ quấn lấy cậu đòi kể chuyện, đêm đến lại ôm nhau cùng ngủ, vừa cúi đầu ngửi sẽ là mùi sữa thơm khiến người ta an tâm.

Còn Hạ tiên sinh nữa.

Cậu đã có được sự tha thứ không dễ kiếm. Chờ khi Hạ tiên sinh về nước, ngày nào đó tình cờ gặp nhau ngoài cửa, có thể thân thiện bắt chuyện với nhau.

Nghĩ đến đây, Tụng Nhiên cực kỳ thỏa mãn hài lòng. Cậu lăn lộn trên sô pha một vòng, lăn xong lại nảy sinh cảm giác không thật mãnh liệt: “Cho nên… Chuyện đã giải quyết rồi đúng không?”

“Giải quyết rồi.” Hạ Trí Viễn trả lời: “Còn nhanh hơn cậu tưởng à?”

Tụng Nhiên hí ha hí hửng “Ừ” một tiếng: “Nhanh hơn nhiều, tôi còn tưởng phải chờ đến kiếp sau cơ.”

_______________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.