…
” Ta về rồi đây~ “
Tần Minh mở cửa bước vào, đúng lúc những người phụ nữ của hắn đang tập hợp bàn chuyện.
Nhìn thấy hắn Tần Vũ lập tức tiến tới, cô nàng có vẻ rụt rè mà níu lấy cổ tay áo hắn với giọng điệu lo lắng nàng ta cất lời.
” Anh Hai…em nghe nói cảnh sát tới tìm, mọi thứ vẫn ổn chứ? “
” Em gái nhỏ biết lo lắng rồi~ ta ổn. “
Tần Minh đưa tay xoa đầu Tần Vũ với cử chỉ nhẹ nhàng, xong xuôi hắn cũng không làm phiền việc những người phụ nữ bàn luận mà trở lại phòng của mình.
Bước vào phòng mọi thứ vẫn bình thường như mọi khi, chỉ có đèn là không bật. Mộ Tiêu Tiêu đang mê mang nằm trên giường, nàng ta quá mệt để tỉnh lại vào lúc này…ít nhất là đang ngủ để lấy lại sức.
Trong màn đêm thân quen, Tần Minh đôi mắt đỏ ẩn hiện, nhìn vào Mộ Tiêu Tiêu đang nằm nghiêng người hắn nở nụ cười nghịch ngợm.
Tiến tới nằm cạnh Mộ Tiêu Tiêu, ép người vào lưng nàng ta rồi…
Chát-!
Hắn đưa tay tát mông Mộ Tiêu Tiêu một cái rõ đau, cộng thêm vết thương của hắn để lại thì nhân đôi sát thương.
” Áaaaa-!!! “
Giật mình Mộ Tiêu Tiêu đau đớn, chưa bị làm gì đã bị đôi bàn tay ai đó kéo vào lòng.
” Tần Minh!!! Tên khốn nạn! Mau thả ta ra!!! “
” Thế nào? Ta ôm nàng liền có ý kiến? “
Chát-!!
” Hiíiiii~! “
Mộ Tiêu Tiêu cắn răng nhăn nhó mặt mày khi Tần Minh tát vào mông nàng lần nữa, cơ thể uốn éo cố vùng vẫy thoát khỏi tay Tần Minh.
” Ta phải Giết Ngươi!!! “
” Thôi nào đừng bướng~! Ta đến để bàn việc đấy, không định đè nàng ra hiếp tiếp đâu. “
” Ngươi! “
” Ngại ngùng gì? Làm tận ba đêm thì bao nhiêu nốt ruồi trên cơ thể nàng ta chả biết. “
” …Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? “
” Muốn nàng. “
” Hahaha! Nực cười! Mộ Tiêu Tiêu ta đời này kiếp này chỉ yêu một mình- “
” Yêu ai cũng được, tuy nhiên nàng vẫn là bị ta chịch. “
” Buông ra! Ta phải lột da tên khốn nạn vô sỉ ngươi!!! “
” Dù thế nào thì ta vẫn làm sướng hơn chồng nàng, đúng chứ~? “
” Ư~! Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người ta..! “
Tần Minh tay bóp mạnh bên ngực của Mộ Tiêu Tiêu khiến hô hấp cô ta có chút loạn.
” Quên hắn đi~ kẻ đã chết thì làm sao phục vụ nàng? “
” B-Buông…ra… “
Mộ Tiêu Tiêu khuôn mặt dần đỏ, người bắt đầu nóng gan, hơi thở cũng dần gấp rút.
” Ta có thể giúp nàng trả thù. “
” Ư…Ngươi…nói cái gì…Ư~! “
” Ta không lập lại lời mình nói hai lần. Suy nghĩ cho kỹ, quên hắn đi rồi trả thù hoặc là nhớ nhung tới một kẻ đã chết để chổng mông cho ta thút ngày này qua ngày nọ~ “
” Ahhh~~! “
Mộ Tiêu Tiêu run rẩy rên lên tiếng phê pha khi Tần Minh bóp mạnh vào mông to lớn của nàng ta.
Vết thương lành dần, vài giây thôi nó đã không còn đau nữa, Mộ Tiêu Tiêu có khuôn mặt khó coi khi Tần Minh khép lại cánh cửa rời đi.
” Rốt cuộc thì…ta phải làm gì? Híc..! “
Mộ Tiêu Tiêu đôi mắt đẫm lệ, nàng ta ôm mắt khóc trong căn phòng u tối, nơi này như cuộc đời của nàng vậy…chỉ có màu đen, chỉ có sự cô đơn và đau khổ.
—÷—
Tần Minh trở lại chiếc ghế sofa quen thuộc, thân ngã lưng, đôi mắt nhắm chặt như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đêm tối dần trôi, cạnh chiếc ghế bất ngờ xuất hiện một bóng dáng nữ nhân.
Người đến là Diệp Thu Nhi, nàng ta trong tay cầm con dao bếp với đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tần Minh.
Là đạo đức đang dằn xé hay là do sự đau khổ của một người Mẹ bị mất con mà đưa ra quyết định này?
Người ta nói kẻ tỉnh sao hiểu được kẻ say? Nhưng đều là kẻ đã say cũng chưa chắc đã hiểu nhau, nó khó hiểu đến thế đây, Diệp Thu Nhi cũng thế…nàng ta khó hiểu, khó nghĩ, những kẻ nhìn vào nàng ta cũng thế.
Khuôn mặt Diệp Thu Nhi bấy giờ mang đầy tuyệt vọng, đôi mắt run run ướt lệ òa nhìn Tần Minh.
Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy dù thay đổi thế nào đi nữa thì nó vẫn là của con trai nàng, chỉ riêng thứ bên trong là không phải.
Đổi tay run rẩy, Diệp Thu Nhi tiến lại sát Tần Minh rồi kề con sao xuống, hít thở thật sâu, chỉ cần giết hắn thôi…giết hắn thôi đã trả thù cho con nàng, giết hắn thôi Tần Vũ sẽ không còn u mê vọng tưởng.
Đã cố giữ bình tĩnh, đã cố hạ quyết tâm nhưng sao làm lại khó đến thế. Triệu lý do để nàng giết hắn nhưng lại có tỷ lý do khiến nàng không thể xuống tay, chỉ cần dùng lực đâm xuống thôi mà sao khó đến thế.
Là nàng yếu đuối hay mềm yếu…mềm yếu trước kẻ thù mình ư? Nàng thật vô dụng làm sao, thật đáng thương làm sao, thật đau khổ làm sao?
Còn lý do nào khác chăng…?
Diệp Thu Nhi chợt tỉnh giấc trong cơn mê mang tên sự lưỡng lự, khi nàng kịp nhận ra thì đôi mắt đỏ rực trong bóng tối của Tần Minh đang nhìn nàng chăm chăm.
” A! “
Nàng bị hắn kéo vào lòng với nụ cười đầy ma mị.
” Mẹ không thể xuống tay? “
” Ta không biết…giết ta đi, ta cầu xin ngươi. “
” Yếu đuối. Con đã đặt cược đấy, đặt cược rằng Mẹ sẽ đâm con, tuy nhiên…con cược sai rồi. “
Tần Minh nhẹ nhàng lấy con dao trong tay Diệp Thu Nhi đưa lên miệng cắn nuốt từng mảnh.
Diệp Thu Nhi nhìn thấy cảnh này cũng chỉ là nhắm mắt xuôi tay, nàng đã đúng, kẻ này không phải con trai nàng…hắn là Quái Vật, không có lý do nào hơn, những gì hắn vừa làm không đến từ một nhân loại được.
” A! “
Tần Minh đè Diệp Thu Nhi trên ghế, đôi mắt vô hồn Diệp Thu Nhi quay đầu sang bên trốn tránh.
” Mẹ không dám đối diện với sự thật? “
” Đừng gọi tôi là Mẹ, cậu không phải con trai tôi. “
” Không muốn làm Mẹ? Mẹ muốn làm cái l-n di động để con giã vào chứ gì~~ “
Tần Minh giọng mỉa mai, hắn nào quan tâm Diệp Thu Nhi có đau khổ hay đau đớn không? Giữ mặt nàng đối diện với mặt hắn rồi khóa lấy đôi môi khô khốc của nàng lúc này.
Diệp Thu Nhi chống cự, nàng không muốn, nàng cắn chặt môi hắn với hai hàng nước mắt chảy dài.
Nụ hôn dẫn tiếp tục, môi của Tần Minh cũng gớm máu tươi, nhả miệng nàng ra hắn đưa tay lau đi vết máu, ngay sau đó là cái liếm môi đầy thèm thuồng đúng nghĩa của một cái Ác Ma.
Xẹt~! Xẹt-!
Tần Minh từ tốn xé từng mảnh vải trên người Diệp Thu Nhi thành từng mảnh nhỏ rồi thả vương vãi trên sàn nhà.
Nàng lúc này chỉ còn đúng bộ nội y màu tím thân thuộc.
” Thừa nhận đi, Mẹ không thể giết con, bởi Mẹ không thể sống thiếu con. “
Tần Minh kéo áo ngực của Diệp Thu Nhi quăng đi, lộ ra lúc này là hai quả vú căng tròn và hai đầu ti đang dần căng cứng.
” A…! “
Diệp Thu Nhi giọng yếu ớt và cực kỳ thiếu sức sống khi Tần Minh xoa ngực nàng rồi để nó tưng tưng như hai quả bóng nước.
” Ti cũng đã cương lên thế này rồi, Mẹ không đến để đâm con…Mẹ đến để con đâm Mẹ đúng không? “
Tần Minh tay bóp miệng bú lấy ngực của Diệp Thu Nhi khiến nàng ta run rẩy, người điên cuồng ngứa ngáy khó chịu mỗi lần đầu lưỡi của Tần Minh nhẹ đảo tròn trên đầu vú của cô, đôi khi chỉ cái bóp mạnh đầu ti thôi cũng gần đủ khiến cô sung sướng mà buông bỏ mọi suy nghĩ.
Tần Minh chơi đùa ngực của Diệp Thu Nhi như một con Quỷ rót vào tai con mồi của nó đầy những lời đường mật, để rồi khi kịp nhận ra, nạn nhân đã đánh mất linh hồn của mình lúc nào chả hay biết.
‘ Cơ Thể mình…nó nóng quá, ngứa quá…mình đang cảm thấy sướng sao? Mình không muốn nó…nhất là với kẻ này… ‘
Diệp Thu Nhi cắn răng, nàng ta giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể, không rên, không la, nàng đưa cho Tần Minh một lời thách thức…rằng, nó không sướng.
Tần Minh nhìn thấy bộ mặt này của nàng liền nở nụ cười, tay giật nát chiếc quần lót của Diệp Thu Nhi rồi đột ngột đút tay vào trong l-n của nàng ya chọc ngoáy.
” Ah~~! “
Diệp Thu Nhi lập tức cong người, miệng hơi há để lộ ra tiếng rên sung sướng của bản thân.
” Ơ…ư…ơ…ơ~ “
Diệp Thu Nhi cố hạ giọng nhưng mỗi Tần Minh di chuyển ngón tay l-n nàng lại rỉ nước, đầu óc nàng lại mơ màng trong ảo mộng hắn tạo nên.
” Mẹ nghĩ chỉ như thế con sẽ buông tha cho Mẹ? Chặc Chặc~! Mẹ non nớt tới đáng thương, ngón tay thôi con cũng đủ khiến Mẹ thừa sống bán chết rồi…cái l-n này không thiếu con đường đâu, Mẹ vẫn nên chấp nhận nó đi. “
Tần Minh móc ngược lên đỉnh G của Diệp Thu Nhi, nàng ta lập tức cong người bắn dâm thủy tung té.
” Á~~~~~! “
” Thấy chưa? Mẹ ra rồi này, tiếp nhé~ “
Tần Minh di chuyển đầu ngón tay sang trái, Diệp Thu Nhi đau khổ cắn răng chịu đựng nhưng khi hắn nhẹ móc lên lần nữa thì Nàng ta lại cong người xả nước.
” Áh~~~~~~~! “
” Thấy chưa, con không đem đau khổ cho Mẹ, con chỉ mang cho Mẹ sự sung sướng mà thôi~~ “
Tần Minh tiếp tục những lời Ma Mị, xong hắn lật sấp Diệp Thu Nhi nằm xuống rồi kéo mông nàng lên cao.
Kéo dương vật ra rồi đút nó vào trong l-n Diệp Thu Nhi một cái nhanh chóng.
” Aaaahhh~~~! “
Diệp Thu Nhi rên lên đầy đau đớn, nó qua to với l-n của cô, quá sâu để nói đó là sướng. Đau khổ.
” Ơ~ Ơ~ Ơ~ Ơ~ “
Diệp Thu Nhi cố dùng tay che lấp tiếng rên của bản thân, thứ cô không ngờ tới là thanh âm cô tạo ra lúc này cực kỳ dâm dục.
” Nhìn Mẹ kìa~ sướng rồi chứ gì? Không cần phải thế đâu, tại sao không thành vật với bản thân nhỉ? Mẹ dâm đãng và muốn bị con giã hàng ngày, bị giã vào l-n bởi chính con trai ruột của mình. “
” Đ-Đừng nói…nữa…Ơ..ơ… “
Tần Minh nhếch mép cười, tay đưa lên tát vào cặp mông to lớn của Diệp Thu Nhi khiến nó tưng tưng đầy thích thú.
Chát-! Chát-!
” Ah~! Ư…ư…Ah~! “
” Sao hở? Mẹ thích nó ? “
Tần Minh cười, hông thút mạnh vào l-n của Diệp Thu Nhi khiến cô bắn nước tung té.
” Áh~~~~! “
” Mẹ thật hư hỏng, con phải chỉnh lại Mẹ nhỉ? Lần sao muốn thì cũng đừng có mà mang dao tới~~ “
Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!
Âm thanh dâm dục vang vọng ở phòng khách, l-n của Diệp Thu Nhi lúc này cực kỳ nhớp nháp bởi những cú thút mạnh bạo hành hạn cái l-n già nua của nàng.
” Mẹ à…sao Mẹ không nghĩ tới việc sinh con cho con đi~~ “
Tần Minh cười mỉm.
” Đừng! Đừng.. Ra bên trong…hôm nay..k- Ah~! Ah~! Ah~! “
Diệp Thu Nhi bắt đầu rên la khi Tần Minh tăng tốc.
” Con ra đây, bon trong Mẹ. “
” Không! Rút nó ra…rút- Urghhhhh ❤ “
Diệp Thu Nhi lè lưỡi sung sướng khi Tần Minh bắn tinh dịch đầy l-n nàng.
Hắn ra rất nhiều, nhiều đến nổi tràn ra ngoài lênh láng, Diệp Thu Nhi đôi mắt ướt lệ thở hổn hển.
‘ Ra rồi…ra bên trong mình…không muốn, ta không muốn có thai… ‘
Diệp Thu Nhi tay run run sờ cái l-n đáng thương của mình đang tràn lan tinh dịch của kẻ thù.
” Mẹ nghĩ đã kết thúc sao? Tiếc quá, con sẽ không để Mẹ tỉnh đâu. “
Phập~~~~!
Tần Minh kéo mông Diệp Thu Nhi lên rồi đâm dương vật thẳng vào trong rồi liên tục nhịp mạnh.
” Ah! Ah! Ah! Ah! Áh~~~~~! “
Phọt~! Phọt! Phọt~!
” Tiếp nào, hôm này Mẹ phải có thai với con. “
Tần Minh tiếp tục kéo mông Diệp Thu Nhi lên điên cuồng nhịp mạnh.
” Không~! Ah! Ah! Ah! Ah~~~~~!!! “
Phọt~! Phọt…
” Tiếp… “
” Dừng lại…ah! Ah! Ah! Aaaaahhhh~~~! “
…