…
Trở lại nhà cùng Mạc Y và Tần Vũ, Tần Minh ngẩn ngơ ngồi trên chiếc sofa quen thuộc.
Một ngày trôi qua một cách vô nghĩa, hắn đang ngẫm lại mục đích tồn tại của bản thân.
Tất nhiên mọi thứ chỉ đơn giản là hắn đang chán mà thôi, mà cái chán này của hắn bắt đầu từ cái gọi là lười.
Hắn không thiếu công việc để làm, tuy nhiên hắn lại không muốn làm, ít ra là lúc này.
Con người ta ai cũng có thời gian mệt mỏi với mọi thứ, mệt mỏi với tất cả và chỉ đơn giản ngồi ngẫm nghĩ, tự để bộ não của mình bay cao và xa…
” Tần Minh!!! Ta nhất định phải giết ngươi!!! “
Tiếng gầm lên ai oán của Mộ Tiêu Tiêu khiến cả căn phòng đổ xô ánh mắt về phía hắn.
Hắn thì vẫn thong thả như chả có việc gì xảy ra, lấy con búp bê được cất từ túi quần ra nhẹ tát vào mông nó một cái.
Ngay lập tức âm thanh đau đớn của Mộ Tiêu Tiêu truyền lại.
” Á————–! “
Không dễ chịu chút nào, tất nhiên là phần dưới của nàng, bị hành hạ tận ba ngày liền nhưng tỉnh lại chỉ sau một ngày…
Tần Minh có khuôn mặt tán dương về sức hồi phục và sự chịu đựng của Mộ Tiêu Tiêu.
” Đừng nhìn ta, ta đâu có giam giữ người trái phép~ “
Tần Minh nâng vai với biểu cảm hết sức tự nhiên, khuôn mặt vô tội của hắn đang cố tiêm vào não những người phụ nữ ở đây rằng mình vô tội.
Với sự diễn xuất của hắn thì chả ai trong những người phụ nữ ở đây có ý kiến.
” Em đi tắm trước… “
Tần Vũ với nụ cười như nặng tiến vào phòng tắm.
Diệp Thu Nhi chỉ đơn giản là dùng cho xong tách cà phê của nàng ta.
Mạc Y thì…
Bong~~~!
Trước khi ai đó kịp nhận ra, Mạc Y chả biết từ đâu lấy ra cái chảo gang huyền thoại mà đập cho Tần Minh một cái.
Bị đập cái cắm đầu, Tần Minh ngơ ngác nhìn Mạc Y.
” Hừm. “
Mạc Y không nói gì thêm mà hậm hực bỏ vào bếp, khỏi cần giải thích thì nàng ta cũng biết tên này làm ra loại chuyện gì, căn nhà này ngày một trở nên chật chội rồi.
Thở dài, Tần Minh tiến vào phòng của Mộ Tiêu Tiêu.
” Trong cô còn khỏe khoắn phết nhỉ? “
Tần Minh lưng tựa cửa quanh tay nói.
” Ngươi…! “
Mộ Tiêu Tiêu có khuôn mặt đau đớn mà quằn quại trên giường, tay siết chặt tấm chắn, hận không thể xé xác Tần Minh dù rằng việc đó là không thể.
” Còn đi nổi thì ra ăn cơm chung với họ đi, chuyện của ta và cô sẽ bàn luận sao. “
” Cút! “
Mộ Tiêu Tiêu ném cái gói về phía Tần Minh với biểu cảm nhăn nhó, hiểu rõ vấn đề đi, nàng ta lúc này là cá nằm trên thớt, Tần Minh muốn ra sao thì ra thế đấy.
Cả tà thuật khống chế tạo hình nộm hắn cũng đã làm rồi thì còn sợ cô không nghe lời?
Tần Minh quăng trả lại cái gói rồi đóng cửa rời khỏi phòng, hôm nay có vẻ sẽ xảy ra nhiều việc ly kỳ.
Vừa trở lại phòng khách, tiếng chuông cửa bỗng vang, tiến ra cửa Tần Minh nhìn thấy hai viên cảnh sát đứng đợi sẵn.
” Chào, có việc gì thế? “
Tần Minh thong dong hỏi.
” Chúng tôi- “
Một trong hai viên cảnh sát trả lời nhưng nhanh chóng bị Tần Minh ngắt lời.
” Vâng. Nhìn là biết cảnh sát rồi, không cần giới thiệu, việc tôi muốn biết là các người đến tìm tôi với mục đích gì ? “
Tần Minh chất giọng hứng thú nhìn vào Nữ cảnh sát ngực to đứng bên trái.
Nhìn vào thẻ đeo trên ngực thì Nành ta tên Yến Phi Nhiên, 26 tuổi.
” Có người tố cậu hành hung gây thương tích, mời cậu theo chúng tôi về sở một chuyến. “
Viên cảnh sát nam nhíu mày gằn giọng khi thấy ánh mắt của Tần Minh chăm chăm vào ngực của động nghiệp mình.
” Tần Minh, có việc gì thế? “
Mạc Y bất ngờ từ bên trong bước ra, cô bị Tần Minh đưa tay ngăn lại ngay sau đó.
” Ta có việc đi tới đồn cảnh sát một chuyến, nàng vào trong ăn cơm với Tần Vũ và mọi người đi. “
” Ừm…được rồi, nhớ về sớm. “
Mạc Y chả mỉa mai lo lắng bởi nàng thừa biết với Tần Minh mà nói hắn không muốn đi cũng chả ai bắt ép được hắn.
—÷—
Tần Minh nhanh chóng được đưa tới sở cảnh sát, nhìn mặt hắn lúc này có đôi chút hứng thú. Ai đời bị cảnh sát bắt mà có vẻ mặt thế kia, hai viên cảnh sát nhìn hắn như kẻ bị hâm cũng là việc không tránh khỏi.
” Chúng tôi sẽ bắt đầu lấy lời khai, cậu là nên thành thật một chút. “
Yến Phi Nhiên là người hỏi, cô lúc này toát ra vẻ mạnh mẽ và đầy nghiêm nghị. Nhìn qua cô có mái tóc đen cột đuôi ngựa, đôi mắt đẹp dịu dàng đi ngược lại với khí chất nghiêm nghị của bản thân, nước da trắng trẻo, đôi má hồng hồng không chút son phấn, đôi môi nhỏ nhắn màu hồng nhạt càng thêm tô sắc cho vẻ đẹp của cô.
Ngực nở mông cong là điều mà Tần Minh quan tâm đến Yến Phi Nhiên vào lúc này.
Dưới cái nhìn soi mói của Tần Minh, Yến Phi Nhiên có hơi đỏ mặt nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của bản thân trước sức hút của Tần Minh.
” Cậu nhìn tôi cái gì? “
Yến Phi Nhiên lạnh giọng. Viên nam cảnh sát kế bên sớm đã nhìn Tần Minh không vừa mắt nay lại càng thêm không vừa mắt.
” Không gì, chỉ là đang tò mò có phải D Cup hay không? Sở cảnh sát cũng là dinh dưỡng dữ… “
Ầm!!
” Cậu có phải nên nghiêm túc một chút không! Đừng có mà vòng vo, cậu bị người ta tố hành hung gây thương tích, trả lời chúng tôi 7:35 sáng có phải cậu là người đẩy Lý Phong rơi xuống lầu không? “
Viên Nam cảnh sát trừng mắt vỗ bàn, đứng bật với điệu bộ hung hãn.
” Không phải. Nhìn xem, tôi ốm yếu thế này…trói gà không chặt thì lấy sức đâu đẩy Lý Phong xuống, với lại các người có bằng chứng không? “
Tần Minh chống cằm dáng vẻ gợi đòn liếc nhìn viên nam cảnh sát.
” Yên tâm, bằng chứng sẽ nhanh chóng có thôi, chúng tôi đang yêu cầu chiết suất lại camera của Trường. “
Yến Phi Nhiên.
” Vậy chừng nào có thì chúng ta làm việc tiếp nhé~! Không bằng không chứng đã tự ý bắt người, các người làm cảnh sát kiểu gì đây? “
Tần Minh thở dài nói.
” Bằng chứng có thể lấy sao? Cậu hống hách hơi quá rồi đấy, tưởng tôi không dám làm gì cậu??? “
Viên nam cảnh sát túm cổ áo, mặt đối mặt với Tần Minh.
” Tác phong gớm nhỉ? Cảnh sát đánh người này, có ai thấy không thế~~ “
Tần Minh nở nụ cười châm chọc rồi túm cổ áo của kẻ trước mặt quăng ra đàng sau.
” Lý Sơn! Đứng yên, không được cử động!? “
Yến Phi Nhiên lập tức móc súng chỉa về phía Tần Minh khi thấy tên này vừa quăng đồng nghiệp của cô vào tường.
Ầm!! Tiếng mở mạnh cửa, từ bên ngoài chạy vào hơn 5 người mặc đồng phục cảnh sát, 3 trong 5 người này cầm súng chạy vào.
” Đứng yên! Đặt hai tay ra sau đầu rồi nằm xuống, nhanh!!! “
Một trong 5 viên cảnh sát hét lớn.
” Haha! Mày ngon rồi, dám đánh cả cảnh sát, phần đời còn lại của mày vẫn là nên ngồi ăn cơm tù đi. “
Lý Sơn lau vết máu trên khéo miệng cười nhạt nói.
” Chu cha~! Nhà họ Lý cũng tài năng phết đó chứ? “
Tần Minh cười nham hiểm.
Đưa tay về phía trước, khẩu súng trong tay Yến Phi Nhiên bất ngờ vụt bay vào tay của Tần Minh trước bao nhiêu ánh nhìn ngơ ngác.
Khi chưa kẻ nào kịp phản ứng, Tần Minh đưa họng súng vào đầu mình bóp cò.
” Này!! Làm gì thế, mau bỏ súng xuống!? “
Yến Phi Nhiên hét lớn khi nhận ra Tần Minh ý định tự sát.
Bam-!!! x5. Năm tiếng súng nổ vang, nhưng viên cảnh sát bên trong một mảnh lạnh lẽo.
Thanh Niêm trước mắt vậy mà nổ liên tục năm phát đạn vào đầu mình, đó vẫn chưa phải là sự đáng sợ ở…mà cái đáng sợ là hắn còn sống, vết xước cũng chả có.
‘ Q-Quái vật…! ‘
Yến Phi Nhiên thầm thét, cô lúc này như chết lặng.
Lý Sơn thì khuôn mặt đơ ra như vừa gặp ma, những viên cảnh sát còn lại một mảnh khó coi.
Họ vừa nhận ra mình đã động vào một kẻ không nên động, súng đạn không gây sát thương với hắn thì thử hỏi ở đây ai cản nổi kẻ này.
Không, không ai cả, không ai cản nổi hắn.
” Món đồ chơi này…chơi cũng vui đấy chứ~ “
Tần Minh kéo tay Yến Phi Nhiên rồi đặt khẩu súng trở lại tay cô dưới cái nhìn ngơ ngác của mấy kẻ xung quanh.
” Giờ sao~? Có muốn ta bứng móng cả đồn cảnh sát này của các ngươi không? Ý ta là giết sạch, gà chó không tha. “
Tần Minh cười Ma Quỷ, nụ cười tỏa ra sức ép kinh hoàng lên những kẻ xung quanh.
Chớp mắt những kẻ này điều nằm bẹp trên đất, duy nhất Yến Phi Nhiên là còn đứng.
” Ta hứa với Mạc Y là về sớm…không chơi với các ngươi. “
Chụt! ❤
Tần Minh nhẹ nhàng nâng cằm của Yến Phi Nhiên rồi hôn nhẹ lên môi nàng ta một cái.
Ngơ ngẩn, Yến Phi Nhiên chưa kịp phản ứng thì Tần Minh đã biến đâu mất.
‘ C-Cái gì, ta vừa bị cưỡng hôn sao…? ‘
Yến Phi Nhiên tay nhẹ đặt lên môi với khuôn mặt dần đỏ như quả ớt.
…
( Ps: chương này chém gió cũng không ít, phần lào bất hợp lý nhớ nhắm mắt bỏ qua cho Tác nhé~~ )