Nhật Ký – Đại Ác Ma Xin Hãy Nhẹ Nhàng – Chương 41 Trần Nguyên Cầu Xin. ( Câu Giờ =]] ) – Botruyen

Nhật Ký – Đại Ác Ma Xin Hãy Nhẹ Nhàng - Chương 41 Trần Nguyên Cầu Xin. ( Câu Giờ =]] )

( Ps: Hãy trở lại với tên Ác Ma nghĩ nhiều chứ chả làm nào nhiêu. ^.^ )

—÷—

Ôi thế giới xấu xa.

Ta đang phí hoài thời gian vào đống sách vở vô bổ, cố tự thông não bản thân và make up lại nhân phẩm của mình.

Ta! Một con người…

Ôi sa ngã quá, ta không muốn làm Vua nữa, ta muốn làm Con Người.

Kể từ bây giờ, kể từ lúc này. Ta thanh lịch. Ta sẽ đạo lý đi thay cho bạo lực.

Sư tử mà ăn cỏ thì thế giới này cũng sắp đi tới bờ vực tuyệt cmn chủng rồi đấy.

Chung quy lại thì…Ta Chán.

” Tần Minh, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút. “

Giọng nói quen thuộc, mà có gì đó sai sai ở đây? Sau nghe cứ e thẹn như nàng dâu mới về nhà chồng thế?

Trần Nguyên là kẻ đang đứng trước bàn học của ta vào lúc này.

Trong tư thế nằm dài nghiêng mình về bên trái đọc sách thì ta từ từ ngước đầu nhìn hắn.

Ôi~! Ta nhỏ bé quá. Thay vì nhìn thấy mặt hắn thì ta lại như tên biến thái nhìn vào hạ bộ và cái cánh tay trắng nõn nà như con gái của tên này.

Stop! Có gì đó sai sai. Đính chính lại, ta đích thị là một tên Biến Thái.

Đúng lúc ta đang bi ai với số phận, buồn bã với cuộc đời và cố tìm ra mục đích tồn tại của bản thân thì có tên ngu ngốc nào đấy tới đây nạp mạng.

Mày chết chắc rồi con trai! Bố đang cực kỳ không vui thì mày chạy tới ăn hành,, hehe~!

Ta thật sự muốn hét vào mặt tên ẻo lả nhà báo này như vậy nhưng tiếc thay. Ta thanh lịch, ta đang cố sống thanh lịch nên…

Thay vì hét vào mặt hắn, ta đưa tay ra nắm lấy cổ tay của hắn.

” Tần Minh? “

Giọng ngạc nhiên, hắn từ trên nhìn xuống, chưa hiểu việc gì xảy ra thì đã nghe một tiếng Rắc.

” A! Grrrrr…!? “

Trần Nguyên khụy gối, khuôn mặt đầy sự đau đớn khi cổ tay bị ta bóp nát.

Ấn tượng đấy, khác với cái vẻ ẻo lả thường thấy, hắn cũng thật sự là biết cam chịu, thay vì hét to lên như heo bị chọc tiết thì cố hạ giá xuống đầy khổ sở.

” Ngươi đến tìm ta làm gì ? Ta thiết nghĩ kẻ nên đi tìm là ta mới đúng. “

Vẫn bộ dáng nằm dài trên bàn ta hỏi hắn với giọng chán đời nhất có thể.

Không cần nhìn thì cũng biết Trần Nguyên đang quằn quại, cảm giác cổ tay vỡ vụng…chặc chặc, nghĩ thôi cũng đã thấy thích rồi.

Ta muốn bóp nát cổ tay còn lại của hắn.

Trong lúc những đứa nhóc nhân loại kia chưa hiểu ý việc gì xảy ra thì Trần Nguyên có vẻ bình tĩnh, tinh thần tên này cứng phết đấy nhỉ.

” Tôi tới… để bàn chuyện…grr..! “

Giọng lắp bắp, bàn chuyện? Bàn chuyện vì ấy nhỉ? Thôi chết đi rồi bàn sau cũng được, đúng lúc ta đang chán.

Không nói một lời ta cử động ngón trỏ, chiếc bút mực trên bàn rung lên xoay vòng trên không rồi phi thẳng tới thái dương của hắn.

” Thiếu Gia! Cẩn thận!! “

Một giọng quen thuộc khác, nghe qua thì là của Gia Hân, đảo mắt nhìn qua thì thấy nàng ta lao tới đỡ lấy chiếc bút cho Trần Nguyên.

Không cần đoán đâu, chiếc bút chắc sẽ xuyên qua đầu hai người này, tuy nhiên…ẩn số xuất hiện bất ngờ.

Đúng là vai chính chả bao giờ chết ỉu, Gia Hân vốn là nhân loại bình thường, việc nàng ta cản được đòn tấn công của ta là không thể.

Thứ cứu hai kẻ là Ác Ma Ấn Mẫu của Gia Hân.

Ta thật sự muốn chửi thề.

Đmm!? Ác Ma Ấn Mẫu là biểu tượng cho kẻ được chọn làm Mẫu Thân cho con cháu của hoàng tộc. Thế đấy, ta cảm giác mình cao lên rồi, đừng hiểu lầm, ta qua độ tuổi có thể cao thêm rồi, ta cao hơn là do cảm giác đầu mình vừa mọc thêm sừng ấy.

Chiếc bút chưa kịp chạm vào nàng ta đã hóa hư vô, ta thật sự muốn xuyên hai kẻ này bằng một đòn Thương Ác Ma rồi đem đi nướng trui.

Ngồi dậy, ta chẳng biết khuôn mặt của mình lúc này ra sao nhưng chỉ cái liếc nhìn của ta đám học sinh trong lớp chạy tán loạn ra ngoài.

Giờ thì yên ắng hơn rồi.

Ta lườm Gia Hân, nàng ta có vẻ hiểu cảm nhận được sự khó chịu của ta lúc này. Cúi đầu không nói, khuôn mặt nàng ta tối hẳn đi.

” Nể mặt cô ta, ngươi có ba phút. “

Ta ra oai đấy, ba phút hay ba tiếng thì Trần Gia cũng bị diệt thôi. Bố giết tộc bọn mày!

Khụ! Khụ! Mất hình tượng quá, ta nhớ bản thân đang cố tạo flag thanh lịch.

” Xin hãy tha cho Trần Gia, chúng tôi có thể đáp ứng bất cứ thứ gì cậu muốn. “

Trần Nguyên nhìn ta rồi nhìn sang Gia Hân.

Ồ? Một nước đi mà ta không ngờ tới, vứt bỏ Gia Hân để đổi lấy Trần Gia, nước đi này mày đéo đi lại được đâu.

Sai lầm. Ta có thể nói thế, Gia Hân vốn chả thể chạy khỏi tay ta, thứ ta đã có trong tay mà ngươi còn muốn đem đi đổi? Khôn như chú thì quê ta xích đầy đấy.

Ta cười đầy thâm độc, tay ẩn hiện ngọn thương ác ma, ta chắc chắn xuyên chết cụ thằng này. Ahaha!!!

” Tần Minh! Đừng-!!! “

Sự kiện này bắt đầu rối ren rồi đấy. Gia Hân vậy mà lao tới ôm chầm lấy ta, nàng ta tiếp tục công cuộc cứu lấy tình nhân của mình, còn kêu thẳng tên ta nữa kia đấy.

Em ơi~! Nước đi này của em khiến trái tim anh tan vỡ đấy, thôi ta lên fb đổi avatar để tan tình yêu chết ỉu của mình đây.

Ta là ai trong cuộc tình tay ba này~

Trần Gia nhá! Bô ghim bọn mày rồi.

” Được thôi, không truy cứu cũng được… “

Ta đưa tay vuốt ve mái tóc vàng óng mượt của Gia Hân.

Nội tâm thì thầm nói. Mày sáng mắt chưa? Hay đại loại như…Đỏ ti tiện, vàng phản bội.

” Đa Tạ… “

Trần Nguyên có vẻ sắp không chịu nổi, đau thế kia mà, nhìn qua thì mới thấy, xương gãy vụng đâm xuyên qua da thịt, máu đang rơi rớt trên sàn.

Đa tạ? Tôi vừa mới phát hiện…thằng này không phải kiểu thú vị, nó đích thị là kiểu ta ghét nhất.

” Xin lỗi nhá! Chúng ta nên nói rõ ràng quan điểm của bản thân cho nhau biết. Kể từ lúc con người biết đến tiền bạc và xã hội có sự phân chia giai cấp thì thứ gọi là Đa Tạ không tồn tại. Ta chỉ nhận hiện kim và hiện vật, còn cái giấy khen thì dùm ơn vứt hộ vào thùng rác giúp ta. “

Đây là skill giảng đạo lý của người thanh lịch đấy, ta nghiện ngập mất rồi.

” Cậu muốn bao nhiêu…? “

Xem ra ai đó không đợi nổi giây phút câu giờ của ta rồi, nghĩ đúng rồi đấy, còn cái chết nào đau đớn hơn Mất Máu.

” Chuyện này à…hít~! Lấy bao nhiêu đây nhể…? “

Ta xoa xoa cằm, tất nhiên không có gì khó nghĩ, chỉ là câu giờ thôi…

Trong lúc đang hưng phấn với nét mặt đau đớn từng giây, từng phút của Trần Nguyên thì Gia Hân níu lấy vạt áo ta với đôi mắt cầu xin.

Được rồi…

Ta cảm thấy cay rồi nhá, đừng nghĩ có cái Ác Ma Ấn Mẫu trên bụng là ta không dám giết nàng.

Thật ra thì ta không giết được nàng ta chứ không phải là không dám giết. Từ Bán Thần trở xuống thì mọi công kích gây sát thương lên người mang Ác Ma Ấn Mẫu điều vô dụng.

Sức mạnh của ta hiện tại… 5/100%

Muốn giết nàng ta? Ôi xa vời quá! Mà quên nó luôn đi, ta không muốn nghĩ thêm về vấn đề này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.