Nhật Ký – Đại Ác Ma Xin Hãy Nhẹ Nhàng – Chương 4 Ta Thích – Botruyen

Nhật Ký – Đại Ác Ma Xin Hãy Nhẹ Nhàng - Chương 4 Ta Thích

” Chuyện đêm qua, thật sự cảm ơn em… “

Xe dừng lại trước cổng trường, Mạc Y vẻ ngại ngùng nói.

Nàng ta có vẻ đã không quá băng lãnh với ta, mà cũng có gì quan trọng đâu, ta cũng tới tuổi có gia đình, việc tìm một người phụ nữ có con cho ta cũng là việc tất nhiên.

Những việc ta làm cho nàng ta đơn giản là bảo vệ món đồ chơi của mình mà thôi, màaa, sao cũng được, đôi lúc ta thấy bản thân bị đồng hóa bởi nhận loại, cảm giác này khiến ta chán ghét nó.

” Không sao, việc nên làm. Dù không muốn đề cập tới nhưng, em nghĩ cô nên đề phòng người giới thiệu cô mua căn nhà đó. “

Ta trả lời, đôi mắt liếc nhìn một số kẻ đang nhìn ta đầy căm phẫn, có một số khuôn mặt thật quen thuộc.

” Cô biết rồi… “

” Là người thân? “

” Ừ… “

” Hmm~ Cô nghĩ sao khi em về sống với cô? “

Mạc Y giật mình nhìn ta, nàng ta có vẻ đang suy tư.

” E-E-Em….không, không được! “

Muốn chứ gì? Nhìn thái cô của nàng ta kìa.

” Em nghĩ cô đang hiểu nhầm, em chỉ muốn bảo vệ cô thôi. Kẻ kia chắc chắn sẽ lại tới tìm cô, với lại em đang vô gia cư đây, cô nở bỏ học sinh của mình ngủ ngoài đường sao? “

” Chuyện này, cô nhớ là chúng ta…đâu thân tới… “

” Hằng ngày em sẽ nấu ăn cho cô, thế nào? ”

” Cô cần thời gian suy nghĩ đã… “

Người phụ nữ này vẫn dè chừng với ta, thú vị thật, ta cứ tưởng là cô ta đã tin tưởng ta rồi cơ mà…

—÷—

Cuộc trò chuyện kết thúc, ta bắt đầu buổi học của mình, trùng hợp thay hai tiết đầu tiên lại của Mạc Y.

Việc này khiến ta bị chú ý, khi hai ta cùng vào tới trường, cùng nhau tới lớp, một số tin đồn vây quanh rằng ta đang hẹn hò với Mạc Y.

Mọi thứ vẫn đúng như ta mong đợi, nhân loại quá là dễ đoán.

Tiết học kết thúc, trong lúc đang định rời đi ta bắt gặp một thân ảnh đi tới.

” Tần Minh, tôi hỏi cậu ít việc được không? “

Xem ai nào, ký ức về kẻ này khá mơ hồ, không thân nhau lắm…

” Trần Nguyên nhỉ? CLB báo chí…phải không? “

” Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, mấy khi ta gặp nhau vậy mà cậu lại nhớ tên tôi. “

Hmm~ nhìn cũng tuấn tú, mái tóc đen truyền thống, đôi mắt này cho ta thấy hắn là một tên có đầu óc.

•——————————————————–

Trần Nguyên

Tuổi 19

Trạng Thái: Bình Thường

Thiện: 333

Ác: 322

•——————————————————–

” Này sao thế? Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm? “

Hắn hỏi thế khi ta nhìn vào thông tin của hắn.

” Không gì, tôi giúp được gì cho cậu? “

” Tôi muốn hỏi một chút thông tin về cậu và cô Mạc Y, hai người đang hẹn hò sao? “

Thẳng thắn phết nhể~

” Tôi không nghĩ mình nên trả lời của hỏi của cậu, tôi không muốn bị lên trang nhất của báo trường đâu. “

” Quả nhiên là không thể mà~ việc này đúng là không hợp với mình. “

” Cậu cũng thú vị quá nhỉ? “

” Ý cậu là sao? “

” Thay vì viết đại một bài rồi đưa lên, cậu lại đến chỗ tôi hỏi thông tin. “

” Đây gọi là đạo đức nghề nghiệp đó. “

” Đúng là nhà báo nổi tiếng trong tương lai có khác. “

” Cậu làm tôi ngại đấy, tôi chỉ làm đúng tính chất công việc thôi, nhưng mà khen tôi nữa đi~ “

Tên nhóc này không tệ, ta có nên giết hắn không nhỉ? Linh hồn của kẻ này ắt hẳn có chút mùi vị.

” Tôi hỏi cậu thông tin khác được chứ? “

” Cậu vẫn không từ bỏ nhỉ? “

” Tất nhiên. Việc tôi muốn hỏi tiếp là, cậu có thật sự là Đại Thiếu Gia giàu có hay không? “

Biết ngay là tên này thú vị mà, hắn vẫn nở nụ cười trong khi câu hỏi của hắn hoàn toàn khiến người khác khó chịu.

” Không phải. Tôi chỉ là một học sinh nghèo từ quê lên mà thôi. “

Tiếc thay, ta rất là trung thực, mấy việc này đối với ta như việc vặt vãnh mà thôi.

” Oh~! Đây hắn là một tin tức được chú ý. Cậu làm tôi có cái nhìn khác về cậu đó, tôi cứ nghĩ cậu sẽ trả lời là đúng cơ. Nhưng tại sao lúc đầu cậu lại nhận bản thân là một Đại Thiếu Gia giàu có thế? “

Tố chất nhà bào của tên này cao phết nhỉ~ ta thật sự muốn giết hắn rồi đấy.

” Vì nếu tôi nghèo tôi sẽ chẳng có lấy một người bạn, cảm giác cô đơn rất đáng sợ đấy. “

Ta nở nự cười trả lời đầy thành thật. Chết mọe, buồn nôn quá, da gà cũng nổi lên rồi này.

” °°° °°°° “

Thay vì hỏi tiếp, hắn lại im lặng nhìn tôi vài giây trước khi nở nụ cười che giấu.

” Ồ~ lại một thông tin thú vị khác. Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói ra thân phận thật của mình, cậu không sợ bị xa lánh sao? “

” Không. Tôi và bọn họ vốn không cùng một thế giới, dùng có thật hay giả thì điều thế thôi. “

Bầu không khí lần này có chút lạnh đi, một số ánh mắt nhìn ta đầy khó chịu, bọn chúng hẳn là đã nghe rõ mọi thứ.

Trần Nguyên cất quyển sổ tay đi, từ túi áo lấy ra mẫu giấy nhỏ rồi lấy bút ghi lên số điện thoại của cậu ta đưa cho ta.

” Mọi thứ sắp tới với cậu có lẽ sẽ khó khăn, nếu cần giúp đỡ hãy gọi cho tôi. “

Nói xong hắn rời đi, liếc nhìn mẫu giấy trong tay, ta nở nụ cười rồi đưa nó vào miệng nhai nuốt.

Thật vô vị.

Trần Nguyên rời đi ít phút, sự bàn luận về thông tin của ta bắt đầu trở thành tâm điểm, bọn chúng đang cố tách biệt ta ra.

Giờ nghỉ tiếp tục kéo dài, cánh cửa phòng học bất ngờ được kéo mạnh, từ bên ngoài ba thân ảnh tiến vào.

•——————————————————–

Lâm Nhạc

Tuổi: 19

Trạng Thái: Tức Giận

Thiện: 5

Ác: 3200

•——————————————————–

Một thứ thú vị đang tìm đến với ta, hehe~ đúng lúc ta đang muốn giết thời gian.

” Mày là Tần Minh? “

Bịch-!

Lâm Nhạc đặt chân lên bàn ngồi của ta hỏi, khí thế bừng bừng, hai tên vệ sĩ của hắn trừng mắt dữ tợn nhìn ta.

” Lâm Nhạc, hắn làm gì ở đây?. “

” Tới tìm Tần Minh. “

” Có kịch hay xem rồi. “

” Ta vốn không vừa mắt tên Tần Minh này lâu rồi. “

” Hừ, tưởng ngọc bích không ngờ lại là đá cuội, đáng thương. “

” Lần này tên Tần Minh thảm rồi. “

—÷—

” Tìm ta? “

Ta khuôn mặt ngạc nhiên hỏi, à mà cũng không ngạc nhiên gì mấy, nếu ta tỏa ra bình tĩnh thì còn gì vui.

” Đúng là tìm mày đấy. Lên đánh gãy chân tên cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga này cho ta! “

” Rõ. “

Wow! Đúng là quyết đoán, ta thích.

” Tiểu Tử, coi như ngươi xui xẻo, chọc phải người không nên chọc giận. “

Một tên Vệ Sĩ nói, hắn tiến lên vung đấm về phía ta.

” Cả hôn phu của Anh ta cũng dám động vào, đánh gãy chân mày coi như là nhẹ- Hả? “

Vì đấy chứ em? Vẫn còn mơ ngủ sao?

Nhìn khuôn mặt tên này làm ta buồn cười quá.

” C-Cái gì?! Ngươi…làm sao mà…? “

Ngạc nhiên chưa, nhìn đám kia cũng ngạc nhiên không kém, ta thích~

” Yên tâm, bọn chúng chưa chết đâu. Mà lúc nãy, mày nói gì ấy nhỉ? Tao nghe không rõ lắm? “

Ta tiến lại gần Lâm Nhạc.

” Rõ cmm!!! Mày tướng lão tử dễ ăn ư?! Tao đai đen karate đấy! “

Một cú đá cao, vừa đá vừa hét lớn, đúng kiểu nhân vật phản diện rồi đấy.

Đưa ta lên, ta bắt lấy chân của hắn.

” Cái gì!!? “

Thôi mệt mỏi quá, đánh đấm mà cứ hỏi miết.

Rắc!!!!

” Aaaahhh-!!! “

Le hét, đau đớn, ta thích khuôn mặt này của hắn.

” C-Chân…Chân của Tao!!! Mày…A-!!! “

Mới có cái chân thôi mà la như heo bị chọc tiết thế kia, đúng là có tiếng mà chẳng có miếng.

” Thằng ch*! Mày biết tao là ai kh-!!! “

” Rồi, rồi. Nhà mày mặt phố, bố mày làm to, có ông anh thiên tài chứ gì? Nói lắm thế. “

Túm lấy cổ hắn, ta đưa lên cao rồi mở cái cửa sổ.

” Mày…định làm gì tao…A!!! “

” Tầng 2 thôi, không chết được đâu~ “

” Đ-Đừng…Đừng…Đừng MÀaaa-!!! “

Bịch-!!!

Chặc chặc ~ tội nghiệp, chắc là đau lắm.

” Tần Minh, mày biết mày vừa làm việc gì không? Mày biết nó con ai không hả!? “

•——————————————————–

Lý Phong

Tuổi 19

Trạng Thái: Thích Thú, Vui Vẻ

Thiện: 2

Ác: 2145

•——————————————————–

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.