…
” Gọi hắn ra đây. “
Tần Minh ngoáy ngoáy tai bộ điệu khinh thường nói.
” Tốt! Nếu ngươi đã muốn chết thế thì… “
Lâm Ngạo từ tay áo lấy ra tấm lệnh bài màu xanh lam, ẩn hiện linh lực dày đặc.
” Phụ Thân, khoan đã!? “
Đúng lúc, từ bên ngoài một nhóm người ập vào, những kẻ này vậy mà mặt quân phục, kẻ dẫn đâu là một Thiên Niên tuấn tú.
•——————————————————–
Lâm Diệt
Tuổi 29
Đẳng Cấp: Luyện Khí Tam Tầng – Sơ Giai.
Trạng Thái: Tức Giận
Thiện: 200
Ác: 4566
•——————————————————–
” Diệt Nhi! Con cuối cùng cũng về rồi! “
Nhìn thấy kẻ này Lâm Ngạo có chút vui mừng, đứa con này của ông ta không mạnh nhưng nó lại làm việc cho Quân Đội, một câu của nó có thể khiến quân đội điều động binh lực đến trợ giúp.
” L-Lâm Diệt…hắn gì sao lại ở đây! “
Đường Gia Hân ngạc nhiên nói.
” Cô quen hắn? “
Tần Minh tò mò hỏi.
” Không quen. Nhưng ai ở thành phố này cũng biết uy danh của hắn, Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất của Quân Đội. Nói không ngoa, hắn thực sự là niềm tự hào của TP này. “
Đường Gia Hân giải thích.
” Ta giết hắn nhé~! “
” H-Hả? “
Đường Gia Hân bối rối, cô thì có liên quan gì trong việc này? Cô là bị hắn đưa đi kia mà…
” Ngươi là ai? Tại sao tới Lâm Gia ta ngay loạn? “
Lâm Diệt cau mày nhìn thảm cảnh trong nhà trừng mắt nhìn Tần Minh hỏi.
” Diệt Nhi đừng vòng vo với hắn! Hắn chính là kẻ giết bốn Thúc Thúc của con! “
Lâm Ngạo hối thúc, tay đặt phía sau âm thầm kích hoạt tấm lệnh bài gọi cứu viện duy nhất có thể cứu được hắn và con hắn, Lão Tổ Lâm Gia-Lâm Bá Thiên.
” Núp sau một tên Luyện Khí Tam Tầng, ngươi chắc không phải định giở trò gì đó chứ, Gia Chủ Lâm Gia. “
Tần Minh ngáp một cái lười nhác hỏi.
‘ Chơi với bọn Thế Gia này chán không tả hết, ta bắt đầu nhớ Mẹ rồi. ‘
Tần Minh suy nghĩ.
” Không cần biết ngươi là ai, dám giết người Lâm Gia ta, ngươi hôm nay đừng hòng ra khỏi đây. “
Lâm Diệt phất tay, lập tức từ bên ngoài ập vào hơn một Đại Đội có trang bị vũ khí và xe thiết giáp, những họng súng bắt đầu hướng về phía Tần Minh mà ngắm.
” Hahahaha!!! Tần Minh! Mày hôm nay phải chết, phải chết! Hahaha!!! “
Lâm Tân núp phía sau hai cái bóng to lớn của Phụ Thân và Huynh Trưởng cười ngạo nghễ, cách đây ít lâu thôi hắn còn tái xanh mặt mày này lại vui vẻ không nguôi, khả năng này của hắn cũng là quá biến thái đi.
” Ui trời! Này, giơ tay lên. Người ta bắn cho thành cái Rổ bây giờ. “
Tần Minh quay sang Gia Hân nói, cô nàng trực tiếp bị hắn làm cho đơ ra, chả biết làm sao cô đành nghe theo lời hắn giơ tay lên.
” Phụt-! Haha..! Cô làm thiệt luôn hả?? Haha, cô ngây thơ thật đó, nhưng không sao tôi thích những cô gái biết nghe lời~! “
Tần Minh ôm bụng cười chảy nước mắt, Gia Hân lúc này có tâm tư muốn đấm cho tên trước mặt một cái, tâm thầm kêu ‘ Tại sao mình lại có quen biết với tên này kia chứ!? ‘.
” Ta nói này. Các ngươi tấu hài xong chưa, chỉ có mấy viên đạn nhỏ như hạt đậu này muốn giết ta? Ta khuyên các ngươi vẫn là nên dùng tới vũ khí hạt nhân đi~! Mà, các ngươi làm gì có quyền hạn dùng đến chúng, đúng không? “
Tần Minh nâng vai nói, khuôn mặt gợi đòn của hắn trực tiếp chọc điên không ít kẻ.
” Được. Ta xem là miệng người cứng hay đạn của lính ta cứng, bắn! “
Lâm Diệt ra lên, tiếng súng kêu lên không ngừng, năm xe thiết giáp cũng không ngừng xả đạn vào Tần Minh.
Không có tác dụng, thậm chí, càng bắn lực lượng quân đội của Lâm Diệt càng sợ hãi khi những viên đạn chưa kịp chạm vào hắn đã tan thành cát bụi, mọi thứ đều thật tế đến khó mà tin được, ở cái thế giới này, dị năng không phải thứ gì lạ lẫm nhưng loại như Tần Minh là họ cũng lần đầu được nhìn qua.
Nó không được gọi là Mạnh Mẽ, nó giống như…Quyền Năng, kẻ trước mặt họ qua quyền năng để có thể làm thương được hắn.
Lâm Diệt nhìn thấy cảnh này cũng là kinh ngạc tới sợ hãi không nguôi, đôi mắt hắn nhìn sang cha mình như hỏi: Người đã chọc phải thứ khủng bố gì thế này? Đây có còn là con người nữa không?
Lâm Ngạo không nói gì, ông ta có khuôn mặt cực kỳ khó coi, Lâm Tân thì câm nín, hắn cứ tưởng súng ống sẽ giết chết được Tần Minh nhưng không, là hắn quá ngây thơ, súng ống, vũ khí loại nặng thật sự có thể giết chết Tu Chân Giả nhưng sẽ cực kỳ vô hại nếu họ quá mạnh, kẻ trước mặt được Lâm Ngạo đánh giá là kẻ cùng đẳng cấp với Lâm Bá Thiên Lão Tổ của hắn.
Tuy nhiên, Lâm Ngạo vẫn tự tin rằng, Lâm Bá Thiên mạnh hơn bởi, Lâm Bá Thiên đã nửa bước Kim Đan, một người mạnh như thế làm sao có thể thua một tên nhóc 19 tuổi được.
Thứ Lâm Ngạo cần lúc này chính là thời gian, thời gian để Lão Tổ kịp đến cứu bọn hắn.
Hắn ngược lại, Đường Gia Hân một phen bị Tần Minh dọa cho sợ tái xanh mặt mày mà ngồi sụp xuống đất, cô cứ tưởng rằng mình bị xuyên cho thành cái Rổ rồi chứ nhưng may mắn thay…
” Sao vậy bé~? Són ra quần rồi hả? Có cần thay bỉm hem~? “
” Hứ!. “
Tần Minh châm chọc, Đường Gia Hân nghe xong liền đỏ mặt giận dỗi quay sang bên, điệu bộ không thèm quan tâm tới tên không xíu gì về nghiêm túc này thêm tí nào nữa.
” Aizz. Các ngươi cứ như con muỗi vậy, ve ve điếc hết cả tai, im lặng xíu nào. “
Tần Minh búng tay, từng cái đầu phình to ra rồi nổ tung, một khung hình máu me đáng sợ được hình thành, Đường Gia Hân thấy một cảnh liền nôn mửa không thôi, lúc đầu hắn giết đám người kia cũng chả hung bạo đến thế, đây chính là giới hạn chịu đựng của cô.
Riêng về phần ba bố con nhà họ Lâm cũng một phen kinh hãi, nhưng ba kẻ này vẫn còn sớm để kinh hãi khi…
Lâm Diệt chẳng may cũng dính đòn, đầu hắn bắt đầu phình to ra.
” Phụ Thân! Cứu Aaaaa….!!! “
Lâm Diệt hét lớn trước khi đôi mắt vỡ nát, cái đầu phình to hết cỡ rồi nổ tung, máu bắn tung té, cả người hai Bố con Lâm Ngạo và Lâm Tân một phen tắm máu tươi, tái nhợt mặt mày.
” Diệt Nhi!!! “
Lâm Ngạo Hét lên trong đau đớn, cả người sát khí bừng bừng.
” Huynh Trưởng…không…không… “
Lâm Tân suy sụp mà đôi chân quỳ xuống mặt đất, mắt hai hàng lệ chảy dài, đau đớn không nguôi.
” Súc Sinh!!!! Tao liều mạng với mày!? Trả Mạng Diệt Nhi lại đây! “
Lâm Ngạo hét lớn, tay tích tụ linh khí mà một kiếm xông tới chém.
‘ Giờ mới chịu đánh à? Ngươi ra tay sớm có phải tốt hơn không? ‘
Tần Minh cười khinh bỉ, thầm nghĩ.
…