…
Tiết học sắp bắt đầu, cánh cửa phòng học bỗng mở, từ bên ngoài bước vào liền là một cái thanh niên tuấn tú với mái tóc vàng nhạt cắt ngắn và cặp kính cận, nhìn qua có vẻ thư sinh và là kẻ có đầu óc.
Hắn chính xác là giáo viên thay thế, Lâm Tân, Đại Thiếu Gia Lâm ấy thế mà giả dạng làm giáo viên vào đây dạy học.
” Oa! Đẹp trai ~~ “
” T-Thầy giáo mới…là một soái ca~! “
” Á! Ta muốn xin FB! “
” Ta cũng muốn! Ta cũng muốn! “
—÷—
Đặt quyển sách lên bàn, Lâm Tân khí thái nhà giáo bắt đầu tự giới thiệu bản thân, tuy nhiên đôi mắt hắn lúc này lại hướng về phía Tần Minh.
•——————————————————–
Lâm Tân
Đẳng Cấp: Luyện Khí Tứ Tầng – Sơ Giai.
Tuổi 26
Trạng Thái: Tức Giận.
Tâm Tính: Tàn Nhẫn, Độc Ác, Hèn Nhát.
Thiện: 101
Ác: 321 000
•——————————————————–
Tần Minh liếc qua Lâm Tân liền nhếch mép cười khinh, mắt đối mắt chả ai chịu nhường ai, bầu không chớp mắt liền cô động lại mà trở nên khó thở.
” Này, các ngươi có cảm thấy…hình như hơi khó thở không? “
” Ta cũng thế…có chút khó chịu, cứ như thứ gì đó đè lên cơ thể vậy. “
” Khụ! Ta cũng thế… “
Màn giới thiệu kết thúc, Lâm Tân dẫn giữ nét bình thản, miệng luôn nở nụ cười giải tạo mà giảng dạy. Tần Minh thì lười quan tâm, sau cùng thì kẻ kia là tới đây tìm hắn, tuy nhiên, sẽ mất vui nếu vạch mặt nhau lúc này.
Tiết học nhanh chóng kết thúc, tiếp đến lại là giờ nghỉ trưa khi 4 tiết tiếp theo kết thúc trong sự yên bình vốn có.
Tần Minh rời khỏi phòng học, tâm tư muốn tìm Mạc Y đi ăn trưa thì lúc mở cánh cửa phòng học Lâm Tân đã đứng đợi sẵn.
” Xin chào, chúng ta nói chuyện chút chứ? “
” Được thôi. “
Tần Minh nở nụ cười đi theo Lâm Tân tới sân vận động phía sau trường.
” Chắc cậu cũng biết thân thế thật của tôi rồi đúng không? “
” Ừ, gọi tôi đến đây để khoe Gia Thế sao? “
” Đừng dè dặt nhau như thế, tôi không có ý gì xấu, chỉ là muốn mời cậu gia nhập vào Lâm Gia làm việc mà thôi. “
” Không hứng thú. “
” Cậu chắc hẳn hiểu câu trả lời của mình sẽ mang đến những gì chứ? “
” Một cái Lâm Gia thì có thể mang đến vấn đề gì nào? “
Tần Minh cười hiền từ nói, ngược lại với hắn, Lâm Tân liền cau mày khó chịu nhưng mặt vẫn nở nụ cười giả tạo, không thể giả tạo hơn.
” Aizz, tôi biết cậu có hiềm khích với Lâm Nhạc dẫn đến việc không có suy nghĩ tốt về Lâm Gia. Lâm Gia vốn không như cậu nghĩ… “
” Được rồi, ngươi luyên khuyên cả ngày rốt cuộc là đến hòa giải hay đến gây chuyện? “
” Tôi là thật tâm muốn mời cậu gia nhập Lâm Gia. “
” Ta từ chồi, ok? Chúng ta kết thúc ở đây, đúng là tốn thời gian. “
Tần Minh quay lưng bỏ đi.
” Tôi nghe nói cậu với Mạc Y đang hẹn hò? “
Tần Minh dừng lại, nhếch mép cười.
” Đúng thế, có vấn đề gì sao? “
” Không, chỉ là muốn cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho Mạc Y, chắc hẳn cậu không biết, tôi và Mạc Y có hôn ước. “
” Ừ. Không cần bận tâm đâu, tôi hằng ngày đều chăm sóc cô ấy rất tốt, từ công việc hàng ngày đến công việc hằng đêm~ “
Tần Minh cười hiền từ nói.
Lời nói của Tần Minh đá động tới Lâm Tân không thôi, hắn lúc này tâm tình cực kỳ tức giận, giận đến mức chả nói được câu mà mà đứng đơ như pho tượng.
” Đừng giận nhé~! Tôi nói đùa thôi, chúng tôi không làm những việc mờ ám đó đâu, dù sao thì không lâu nữa chúng tôi sẽ có con, hy vọng anh sẽ đến chúc mừng một câu. ”
Tần Minh rời đi, hắn để lại Lâm Tân bừng bừng sát khí, chim chóc bay tán loạn, Lâm Tân khuôn mặt cực kỳ khó coi, ta siết chặt nắm đấm tới mức máu tuôn thành dòng.
‘ Tao nhất định sẽ lột da mày, bắt con khốn đó làm điếm ngày ngày hành hạ nó và đứa con trong bụng nó! ‘
Lâm Tân tà ác suy nghĩ.
—÷—
Năm tiết kế tiếp liền qua nhanh, Tần Minh rời khỏi lớp học, vốn định đi tới phòng hiệu trưởng tìm Mạc Y nhưng hắn chợt nhận ra cô và Gia Hân đang bị vây quanh bởi đám học sinh.
Lâm Tân ấy thế mặt dày chơi trò li gián, hắn ăn mặc sang trong tay cầm bó hoa hồng, phía sau lại có thêm một hàng xe hơi đắt tiền đứng đón.
Đám học sinh bắt đầu nhí nhố bàn tán, kẻ chụp hình, kẻ che miệng cười thích thú, Tần Minh nhìn thấy một cảnh Lâm Tân nắm lấy tay Mạc Y thân mật liền nhếch mép cười.
‘ Muốn gỡ gạc sự tự tôn? Ngươi không có cơ hội đâu, nàng ta vốn chả phải kiểu người sẽ gì tiền tài mà bất chấp…ngươi đúng là thảm hại quá đấy. ‘
Tần Minh tiến đến, nhìn thấy hắn đám học sinh lập tức nhốn nháo hơn mà bắt đầu bàn luận.
” Nhìn kìa, tên ăn bám cô Mạc Y tới rồi~ “
” Lần này thì đẹp mặt nha! Đỉa đòi đeo chân hạt! “
” Nhìn thế nào thì thầy Tân Lâm ( Lâm Tân ) cũng hơn hắn. “
” Đồng ý hẹn hò với thầy Tân Lâm đi cô ơi! Tên Tần Minh đó có gì tốt chứ! “
” Phải phải. Hắn chỉ là một tên nghèo nàn… “
Dưới sự khinh bỉ của đám học sinh, Tần Minh cười hiền từ, mỗi bước chân đều tỏa ra đợt sát khí dày đặc, những kẻ vừa bàn luận khinh bỉ hắn liền phải ôm cổ họng nằm giật dã trên đất.
” Sao..? Sao thế? “
” Bị trúng gió sao? “
” Trong không giống lắm… “
” Có chút tà đạo. “
” Không lẽ là do hắn. “
Đám học sinh nhìn Tần Minh liền dâng lên sự sợ sệt mà tách ra hai bên tạo nên con đường cho hắn đi qua, chỉ cái liếc nhìn của Tần Minh lập tức khiến một nhóm nam sinh nằm bất động trên đất, một mảnh sợ hãi dâng trào, đám học sinh khuôn mặt tái nhợt lùi ra xa, không kẻ nào dám mở miệng, thở cũng không dám thở mạnh.
” Mạc Y. “
Tần Minh cất tiếng gọi, chỉ tiếng gọi này thôi liền khiến bao kẻ ganh ghét, Mạc Y hiện giờ là hiệu trưởng, không những xinh đẹp mà còn có địa vị, còn có cả một cô thư ký riêng xinh đẹp không kém cạnh, nhìn liền biết đâu là cách biệt.
Ở nơi này mấy ai dám gọi thẳng tên cô ấy?
” Tần Minh…ngươi đến rồi. “
Mạc Y nghe tiếng gọi liền nở nụ cười, tay rút lại khiến Lâm Tân bẽ mặt không thôi, cả bó hoa hắn sắp tặng nàng cũng không thèm liếc nhìn dù chỉ một cái.
” …Ta đang đợi ngươi đấy, chúng ta đi ăn chứ? “
” Ừ. “
Mạc Y khoác tay Tần Minh khiến bao kẻ há hốc mồm, bọn vốn tưởng Tần Minh vốn chỉ ăn bám Mạc Y, nàng ta sao có thể để ý tên nghèo nàn này, hắn chỉ là món đồ chơi của nàng ta mà thôi, khi chán sẽ dứt khoát bỏ đi.
Không ngờ mọi việc lại thành ra thế này…
” Tần Tiên Sinh. “
Gia Hân cúi chào Tần Minh, lại thêm một cú sốc tiếp cho đám học sinh thích hóng hớt, bọn học lúc này như hóa đá, thay gì sợ hơn cảm thấy muốn học máu vì sốc hơn hơn.
‘ Tại sao thư ký riêng của Mạc Y lại gọi Tần Minh là tiên sinh! Tại sao phải cúi chào cung kính với hắn! ‘
Đó chắc hẳn là tiếng lòng của bao kẻ ở đây.
Riêng Lâm Tân, kế hoạch đổ vỡ, hắn không những không khiến Tần Minh mất mặt hay tức giận mà còn tự tát vào mặt mình một cáu rõ đau.
‘ Tất cả là tại con điếm này! Vốn dĩ tưởng cô chỉ xem hắn là món đồ chơi, không ngờ… ‘
Lâm Tân siết chặt tay đầy giận dữ, bó hoa hồng trong tay cũng rơi rớt từng cành.
‘ Nhìn tường trí thức, ai ngờ là vô thức. Ngu còn thích thể hiện, ngươi cũng làm ta giật mình đấy! Ta còn tưởng ngươi thông minh cơ~ ‘
Tần Minh quăng cho Lâm Tân nụ cười đểu, nụ cười này của hắn gần như khiến Lâm Tân tức tới ói máu.
Tần Minh cùng hai người Gia Hân, Mạc Y rời đi, Lâm Tân tức sôi máu mà đứng im như pho tượng mặc cho lắm kẻ bàn luận.
” Đi thôi, đi thôi. Vốn tưởng có việc hay không ngờ… “
” Long không thấy, chỉ thấy sâu với trùng. “
” Mất mặt, mất mặt… “
” Người nhìn thấy Tần Minh lúc nãy không? “
” Ừ, tà đạo. “
” Không! Ta nói là hắn nhìn cũng soái khí đấy chứ… “
” Thôi tha ta đi, ngươi cứ nuôi vọng tưởng ấy rồi cùng hắn cạp đất mà sống, ok? “
” Ngươi! “
…