Chap 9 : Tình thương
– Mẹ em sao hả Phương ? – Tôi hoảng theo em , trong đầu tôi nghĩ ra đủ thứ viễn cảnh xấu nhất
– Mẹ em … mẹ em … vừa gọi cho em về chuyện … hức – Nhỏ nói trong tiếng nấc
– Chuyện gì ?
– Dì em … hức … vừa mất – Phương òa khóc , nước mắt nước mũi giàn dụa trên khuôn mặt của em
– À ừm dì em sao mà mất ? – Tôi gãi đầu
– Dì bị gì về … gan ấy … hức … bên gan dì có … Hức … một khối … nó vừa vỡ … hức – Nhỏ vẫn khóc , những giọt nước mắt tuổi thanh xuân
– Vậy à ? Anh chia buồn nha – Tôi cười buồn nói với nhỏ , nhỏ ngừng khóc , lau nước mắt tựa đầu vào ngực tôi , cảm giác bây giờ … bình yên lắm
– Mà anh nè
– Gì em ?
– Trước khi chết , dì em nói với dòng họ sẽ hiến mắt cho em đó anh – Nhỏ cười rồi khóc , nước mắt ướt hết một mảng áo trên ngực tôi
– Vậy à , vậy tốt rồi – Tôi vui lắm , nhưng không nên lộ sự vui mừng ra ngoài vào lúc này
– Dạ … hức … tốt – Lại khóc , tiếng khóc thể hiện sự thương tiếc tột cùng và sau này , tiếng khóc này hai chúng tôi sẽ trao cho nhau để đến được hạnh phúc … Để nhỏ khóc cho thoải mái xong , tôi hỏi :
– Em thương dì lắm à ?
– Dạ , gia đình em , dì là thương em nhất , nhớ lúc nhỏ mẹ em kể , lúc dì đi đón em học từ nhà thờ về , em cứ chạy nhảy lung tung phía trước , chạy ra giữa đường , do không chú ý nên có một chiếc xe chạy thẳng về phía em , dì em chạy ra ôm em đỡ cho em , may là tài xế dừng kịp nên dì chỉ bị thương nhẹ , còn em thì hình như xỉu luôn lúc đó – Nhỏ cười , nhớ về những kí ức mang tên Dì , tình dì cháu đã in sâu vào trái tim em
– Em sắp được nhìn lại ánh sáng rồi , vui không ? – Tôi cười , hỏi nhỏ
– Đó là điều mà em mong ước bấy lâu mà , liệu xài mắt của dì có quá đáng không anh ? – Nhỏ hỏi , đầu vẫn tựa vào vai tôi
– Không , dì thương em nên mới làm vậy , em phải thuận theo ý dì để dì ra đi thanh thản chớ – Tôi vuốt tóc em , người con gái đáng thương , nhỏ không nói gì nữa , ánh mắt hiện lên sự đau buồn nhưng len lõi đâu đó vẫn có những tia hy vọng về một tương lai sắc màu . Ngày di quan , chỉ có tôi đi dự , nhỏ đang trong bệnh viện dự ca phẫu thuật … Vẫn cái không khí tang tóc này , trên di ảnh , một người phụ nữ phúc hậu , đôi mắt hiền hậu , lung linh kia sẽ là đôi mắt tôi nhìn được trên mắt nhỏ Phương . Hạ quan , ai cũng luyến tiếc không muốn xa dì , gia quyến đau thương , khóc nức nở , sự u ám bao trùm khu nghĩa trang NT . Lúc sau , ai cũng ra về , tôi từ chối về cùng mọi người vì có việc phải ở lại . Đợi chiếc xe cuối cùng khuất bóng sau hàng cây , tôi chạy ra đường cái mua ít trái cây và một bó hoa , tôi rảo bước vào khu nghĩa trang NT . Dừng chân trước ngôi mộ của anh Tuấn Lẽo , tôi cắm hoa , thay trái cây rồi thắp cho anh nén nhang , tôi khấn :
– Anh Tuấn trên trời có linh thiêng thì phù hộ cho vợ em mổ mắt thành công . Anh đi rồi , anh em thằng nào cũng buồn , còn thằng Quốc , anh yên tâm , tụi em không bỏ qua đâu – Tôi khấn , nhớ đến anh ngày anh ra đi , oai phong , lẫm liệt nhưng bạc mệnh . Tôi cắm nhang vào lư , đứng lên quay ra sau lưng thì giật mình , một cô gái đang đứng sau lưng tôi , nhìn quen lắm , đưa mắt lên cổ cô ta , tôi đã nhận ra cô ta là ai , người con gái trên đường đua hôm nọ , cô gái với hình xăm bọ cạp . Đang ngẩn ngơ thì cô ta hỏi tôi :
– Mày là gì của anh Tuấn ? – Cô ta xưng hô mày tao , nhìn sơ qua thì tôi biết chắc cô ta nhỏ hơn tôi , cũng trạc tuổi Phương
– À tao là đàn em của anh Tuấn – Tôi liếc cô ta
– Mày là thằng nào ? Bii , Sọt , Phía , Lùn hay Bợm – Nó lôi biệt danh những anh em thân thiết với anh Tuấn ra hỏi tôi
– Bii , mà mày là gì của anh Tuấn ?
– Tao là em họ của ảnh – Cô ta nghênh mặt lên giọng
– Tao chưa nghe anh Tuấn nói ảnh có em , với lại tao cũng chưa thấy mày trong khu này bao giờ , hay mày bên khu X qua đây phá mộ anh Tuấn , nếu vậy thì tao đéo ngán nha – Tôi hù
– Khu X cc , tao từ Đà Lạt vào thì thấy tao trong khu bằng niềm tin à ? – Cô ta gắt
– Mới vào mà đã đua xe với thanh niên ở đây rồi hả ? – Tôi nhớ lại những cảnh tượng ngày hôm đó
– Chán , thanh niên ở đây thằng nào cũng yếu , con xe ghẻ của tao chạy cũng không lại thì làm ăn gì – Cô ta vênh mặt
– Do mày chưa gặp đúng người để đua thôi , mà mày ra thăm anh Tuấn hả ? Tôi hỏi cô ta
– Không thấy tao cầm bông với trái cây ra hả ? – (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Cô ta đưa 2 tay đang cầm bông và trái cây lên
– Ừ vậy làm gì làm đi , tao về – Tôi nói rồi rảo bước ra cổng- Mà nè – Cô ta gọi giật ngược tôi lại
– Chuyện gì ? – Tôi nhíu mày nhìn cô ta khó hiểu
– Đem trái cây với bông về cúng hay ăn đi , tao có đem rồi – Nhỏ dúi bọc trái cây với bó hoa vào tay tôi
– Đm thái độ gì vậy ? Đồ tao đem cúng đã đặt lên mộ rồi còn hạ xuống làm mẹ gì ? – Tôi quát lớn
– Đéo cần biết , mày đem về đi – Cô ta vênh mặt thể hiện sự hổ báo , dân chơi của bản thân
– Đm mày ngứa hả ? Ỷ em anh Tuấn muốn làm gì là làm à ? – Ấn tượng ban đầu của tôi về cô ta đã bay đâu mất , thay vào đó là sự ghét , tức , …
– Cầm đồ rồi biến về đi , rách việc – Cô ta gắt
Tôi cứng họng , chưa bao giờ tôi cãi nhau với con gái như vầy nên tôi không biết xử lí ra sao . Tôi quay mặt bước ra cổng , leo lên xe , tôi nhìn lại cái bóng dáng đang loay hoay bên mộ anh Tuấn mà trong lòng bực bội và xen chút khó hiểu … Chạy thẳng vào bệnh viện , ba mẹ tôi và ba mẹ Phương vẫn ngồi trước phòng mổ , sự căng thẳng hằn rõ trên khuôn mặt của hai bên . Tôi bước tới chào ba mẹ Phương :
– Con chào ba mẹ
– Ừ con , đám ma sao rồi con ? – Bác H hỏi tôi
– Dạ xong hết rồi bác , Phương sao rồi bác ? – Tôi hỏi
– Vẫn chưa biết con à , không biết có bị gì không nữa , cầu trời cầu Phật cho ca phẩu thuật thành công – Bác H gái nói với tôi , mắt rơm rớm nước
– Dạ – Tôi chỉ biết cười , lòng lo lắng , sau một tiếng đồng hồ đi qua đi lại , lòng đầy lo lắng và hồi hộp thì cánh cửa phòng mổ cũng mở ra , một ông bác sĩ bước ra , khuôn mặt vẫn hằn rõ những vết mồ hôi , chúng tôi chạy đến hỏi bác sĩ :
– Bác sĩ , con tôi có sao không bác sĩ ? – Khẽ thở dài , ông ta nói :
– Cô ấy …..
P/s : Đây là cuốn nhật kí HE mà mình sẽ dùng để làm quà cưới cho vợ , còn biến hôm trước thì sau khi ổn hết mình sẽ rv sau , không biết là mình cao thượng với em hay là do hoàn cảnh nữa Cảm ơn những ai quan tâm tới chuyện của mình , cảm ơn những ai đã theo mình đến dòng này , thân .