[Nhật kí Online] Người vợ mù – Phần 7 – Botruyen

[Nhật kí Online] Người vợ mù - Phần 7

Chap 7 . Tạm biệt

Chap này tôi xin dành riêng cho một người anh cả , anh lớn của khu Y này . Giờ đây , ngồi trong căn phòng của chính mình , những giọr nước mắt của tôi dành cho anh vẫn nhiều như ngày nào . Anh à , nết đọc được dòng này ở một cái thế giới nào đó , mong anh thanh thản nơi không có mấy thằng đệ chúng em , tạm biệt ….

Tỉnh dậy trong một căn phòng trắng tinh , khỏi nói tôi cũng biết là bệnh viện vì nó nồng nặc mùi thuốc . Mở mắt , tôi phải dụi mắt lia lịa để quen với cái ánh sáng sau nhiều giờ đồng hồ chìm trong bóng tối . Xung quanh tôi , mẹ , ba , mấy thằng bạn cùng anh Tuấn Lẽo ‘ ra trận ‘ , không có Phương à hai bác . Ngồi dậy , tôi nhăn mặt đau đớn , nửa vùng đầu sau rất đau , tôi ôm đầu thì phát hiện đầu mình đã bị bao quanh bởi một lớp băng trắng , mẹ nói với tôi :

– Nằm xuống đi , m làm gì mà để người ta đánh như vậy hả con ? – Mắt mẹ rươm rướm nước mắt

– Con có làm gì đâu mẹ , người ta đánh nhầm thôi – Tôi ngả người xuống giường , nhớ lại lúc ống tuýp của thằng Tấn găm vào đầu

– Không làm gì mà sao m ra nông nổi này ? – Ba tôi lườm tôi , không nên để ba biết chuyện vì ổng chắc chắn sẽ làm to chuyện này ra ( ba tôi là luật sư )

– Con nói thật mà ba , do họ nhầm thôi

– M làm sao thì làm , còn con Phương ở nhà đó – Ba nói rồi kéo mẹ tôi ra ngoài cho tôi và mấy thằng bạn có không gian để nói chuyện

– M có làm sao không ? – Thằng K hỏi tôi

– Không sao , t chỉ hơi nhức đầu thôi , mà tụi m sao rồi ?

– Thì nặng thì khâu vài mũi , nhẹ thì băng bó thôi – Thằng N cười khẩy , nhìn lại thì thằng nào cũng băng bó đầy người , có thằng còn cạo cả đầu để lộ đường chỉ nhìn phát hãi

– Lúc đó ai cứu t ? – Tôi hỏi

– Thì t với thằng Tuấn quăng m vô bụi rồi cho m nằm đó kẻo mấy thằng kia xiên m thì sao t ăn nói với ba m – Anh Tâm nói với tôi , giọng có gì đó rất mơ hồ , không khí nơi đây cũng rất trầm , khác hẳn với tính cách của tụi nó trước đây

– Sao chúng mày im vậy ? Bị nhét tuýp vào họng nên câm hết rồi à ? – Tôi nhìn tụi bạn cố pha trò , đáp lại tôi chỉ là cái không gian im lặng não nề , thằng K quỵ xuống đất khóc nức nở , tôi chưa từng thấy nó khóc từ ngày nó bị tụi lớp trên úp .

– M sao vậy K ? Nó sao vậy anh Tâm ? – Tôi hỏi nó , hỏi anh Tâm nhưng … không một ai trả lời

– Anh … anh Tuấn … đâu ? – Tôi giật mình nhìn quanh , không thấy cái bóng dáng của người anh tôi coi là anh ruột

– Thằng Tuấn … nó … nó … chết rồi – Anh Tâm run run nói với tôi

Shock là cái cảm giác mà tôi có lúc này , cái cảm giác chó chết theo tôi suốt đời khi người thân tôi ra đi , khốn nạn

– Thằng nào ? Tại sao ? – Tôi đưa cái ánh mắt vô hồn nhìn anh Tâm , tụi kia chỉ im lặng nhìn cái thằng bệnh nhân đang run rẩy , tức giận và máu lạnh …

– Thằng … Quốc nó chém thằng Tuấn , thằng Tuấn nó … nó … không thể qua khỏi , nó nhờ t đưa cho m thứ này – Ông Tâm lấy cây kiếm Nhật trong góc đưa cho tôi , tôi rút kiếm ra , máu … thứ máu nhơ nhớp của bọn khu X , thứ máu sẽ phải phủ đầy cây kiếm của tôi , thứ máu khốn nạn … Tôi đút kiếm lại vào vỏ , nằm xuống và chìm vào giấc ngủ , tôi có một giấc mơ … Máu và nước mắt ….

——————————————

Nam mô a di đà phật …. Tiếng tụng kinh của thầy trong ngày di quan của anh , người con trai ra đi với con dao cắm xuyên não , chết không nhắm mắt … Trong di ảnh , anh nhìn tôi cười tươi , đáp lại nụ cười đó là những giọt nước mắt của những thằng đàn em chúng tôi . Anh sống nghĩa khí , nhưng ai cũng nhìn cái vẻ bề ngoài của anh mà dán cho anh cái mác ‘ Giang hồ ‘ . Đám tang anh , chỉ có người thân và đàn em chúng tôi , người đời xa lánh anh , ai cũng cho mình cái mác văn hóa nhơ nhuốc đó để mà miệt thị anh , khốn nạn …

Giờ di quan , anh em chúng tôi mỗi người một tay đưa linh cữu anh tới nơi an nghỉ cuối cùng , có thằng gãy tay cũng ráng mà khiêng quan tài anh , thứ tình cảm đó , chắc chỉ có anh em khu X mới biết . (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Nếu tụi m cot đọc được dòng này , nếu còn là em Tuấn Lẽo thì gọi điện cho t , t vẫn xài số cũ . Đưa anh ra nghĩa trang , ai cũng nước ngắn nước dài , không khí tang tóc bao trùm khu X .

– Hạ quan – Tiếng hô to , kèn trống ầm ĩ át đi tiếng khóc của mọi người , áo quan được hạ xuống nấm mồ lạnh tanh , nơi an nghỉ cuối cùng của anh .

– Cho ảnh một nắm đất cho ấm lòng đi tụi m – Thằng N nói với chúng tôi bằng cái giọng buồn , trầm .

Sau lời nó nói , ai cũng cúi xuống bốc đất thảy xuống mồ cho anh . Ra về , tụi nó nhà ai nấy về , ai cũng mang trên mình tâm trạng u ám , buồn rầu . Lên xe , tôi nhìn lại anh lần cuối rồi tôi đề máy về nhà , cảm xúc lẫn lộn nơi con người tôi . Tới nhà cũng 8h , nhỏ Phương nghe tiếng nên hỏi :

– Anh B hả ? Vào đây em nấu cơm rồi này

– Em ăn đi , anh không đói – Tôi nói với vào nhà bếp rồi lên phòng tắm rửa

Xong xuôi , xuống nhà thì nhỏ đã vào phòng , tôi chạy ra ngỏ mua gói thuốc , nghe nói thuốc làm giảm áp lực , tôi cứ rít thuốc trong đêm , trong đầu bày ra một kế hoạch rất rõ ràng , REVENGER

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.