Chap 3 : Gieo mầm
Chap này có thể mình nhận gạch đá hơi nhiều đây , thôi dù sao vợ chồng mình cũng đang thiếu gạch xây nhà , anh em vozer góp chút cũng được nhể Đọc chap này thì đừng ghét mình tội mình , do tính cọc cắn trẻ trâu thôi Sau chap này thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi Còn về hiện tại thì qua bao nhiêu thăng trầm , trắc trở gia đình bé nhỏ của tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết , một căn nhà , 2 đứa nhỏ , như vậy là quá đủ cho một người cha , người chồng như tôi , đặc biệt người mẹ , người vợ hoàn toàn sáng mắt Chap 4 sẽ khởi sắc màu
——————————————————————————————————–
Thủ thế , tôi xuống nhà dưới xem thằng ăn trộm nào tày trời dám mò mẫm nhà của ông mày , tới nơi thì bóng dáng người con gái mù hiện ra trước mặt tôi , nheo mày tôi hỏi nhỏ :
– Làm gì giờ này vậy ?
– Anh B hả ? Nãy em ăn có nửa tô mì à , giờ em đói quá ngủ không được
– Ờ tự mò nấu ăn đi , ăn xong dọn sạch , tao đi ngủ đây , ăn như hạm
– Dạ – Không biết nhỏ có tủi thân hay không nửa
Hôm sau dậy , tôi xuống bếp kiểm tra , sạch sẽ phết , tốt . Tôi vào trong kêu nhỏ dậy , con gái đẹp nhất là lúc ngủ nhỉ , đôi mắt nhắm nghiền , đôi môi khép hờ , làn da trắng hồng dưới ánh nắng buổi sớm , tôi đã RUNG ĐỘNG với nhỏ . Tôi lay nhỏ :
– Phương , dậy mày
– Ưm – Nhỏ rên nhẹ rồi mở mắt ra
– Anh B hả ? Sao anh không đi học đi
– Tao kêu mày dậy để canh nhà đó má trẻ
– Anh ăn sáng chưa ? Để em làm
– Có thấy đường không mà làm
– Hôm qua lúc anh đi chơi em đã ghi nhớ hết đường đi nước bước của căn nhà bé nhỏ của 2 đứa mình rồi – Nhỏ cười híp mắt , ‘ nhà của 2 đứa mình ‘
– Cảm nhận ?
– Bằng tâm hồn đó anh – Nhỏ cười , người con gái đáng thương
– Khó hiểu …
– Người như em chỉ có tâm hồn là còn sống thôi , nếu một ngày anh đang nô đùa thì bỗng trời đất tối xầm , qua ngày hôm sau xung quanh anh chỉ toàn màu đen thì anh cảm thấy như thế nào ?
– Tại sao ?
– Em bị khối u trong não anh à , nếu không lấy nó ra và chấp nhận tật nguyền nơi đôi mắt này thì em đã thành người thiên cổ rồi – Nhỏ cười buồn , 2 hàng nước mắt chảy dài
Tôi thở dài , tất cả do 2 chữ : số phận ( , số phận đã cướp đi sắc màu cuộc sống của nhỏ , thương thay số phận người con gái , tôi đã hiểu , từ cái kì thị , ghét bỏ đã chuyển qua sự ‘ thương hại ‘
– Thôi anh đi học nha , ở nhà khóa cửa lại – Sau khi biết qua số phận nhỏ , tôi đổi cách xưng hô để thể hiện sự đồng cảm
– Dạ anh đi đi – Sự vui vẻ hiện trên mặt nhỏ
Tôi leo lên xe đi đến trường , qua quán xôi tôi dừng lại :
– Cô ơi bán cháu 2 gói xôi
– Ừ con đợi cô xí
– Đây con
– Dạ tiền nè cô – Tôi đón 2 gói xôi trong tay cô bán xôi rồi quay đầu xe chạy về nhà .
Vào nhà thì nhỏ đang loay hoay kiếm mì , tôi rón rén bước tới bịt mắt nhỏ lại rồi giả giọng khàn khàn tôi nói :
– Cướp đây
– Ơ ơ huhu anh ơi tha em … anh cướp gì thì cướp đi .. tha cho em … Đừng làm gì em tội chồng em – Sao tao thương này ghê Phương ơi
– Nhìn cô em cũng ngon quá ha – Tôi troll lun , nhỏ òa lên khóc to hơn , giật mình tôi nói :
– Anh B nè Giỡn tí thôi , mà ai là chồng nhể
– Ơ cái anh này , giỡn ngu thế … biết em … hức … sợ lắm không ?
– Ơ con nhỏ mít ướt này
– Mà anh về làm gì vậy ?
– À anh có mua xôi cho em nè , ăn đi chớ ăn mì có mụn đó
– Ga – lăng quá ta
– Mơ đi cưng , do tiện đường thôi
Nói xong tôi ra cổng , leo lên xe rồi tới trường . Tới cổng trường tôi gặp nhỏ Hiền đang đứng nói chuyện với bạn , tôi nói :
– Hiền trưa qua nhà anh ăn cơm nha
– Dạ được anh hihi
– Cấm trốn nha
– Biết rồi ông tướng
Hiền là người mà tôi ôm mối tình đơn phương 2 năm trời nhưng chẳng dám nói , cơ bản là sợ mất cả chì lẫn chài . Vào học trong cái tinh thần sảng khoái thì tôi giật mình nhớ ra còn nhỏ Phương đang ở nhà nếu Hiền gặp nhỏ thì nghĩ sao về tôi ? Phãi phi tang nhỏ thôi . Học xong tôi tức tốc chạy về nhà thì thấy Phương đang lụi cụi lau nhà :
– Phương đứng dậy nhanh , đi vô phòng , đừng có ra ngoài nhớ chưa – Tôi kéo nhỏ đứng dậy
– Ơ sao vậy anh ?
– Biết vậy đi hỏi nhiều chi – Tôi lôi nhỏ chọi vào trong phòng rồi ra dọn sơ căn nhà , dọn xong thì
– Tin tin tin …
Nhỏ Hiền bóp còi ngoài cổng , tôi vuốt lại tóc rồi chạy ra mở cổng :
– Hi em
– Hi anh , mở cổng cho em đi , nắng quá nè
– ờ ờ đợi anh xí
Tôi mở cổng rồi dắt nhỏ vào nhà , vào nhà tôi yên tâm hơn khi cánh cửa phòng nhỏ Phương vẫn im lìm khép lại . Tôi dắt nhỏ vào bếp , nhỏ hỏi :
– Dắt em vào đây làm gì ?
– Em nấu cho anh ăn chớ gì nữa
– Kì dzạ , anh ăn gian
– Nấu hay nhịn
– Ờ thì nấu – Nhỏ nhăn mặt đeo tạp dề
– Xong rồi nè , anh dọn ra đi – Hiền lau mồ hôi nói tôi
– Ô sờ cê hê hê – Tôi dọn bàn ra nhanh chóng , ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US – truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) những món mà Hiền nói ngon tuyệt vời
– Ngon quá H ơi
– Em biêt lâu rồi hihi
– Tự tin ớn
– Nói gì đó – Nhỏ giơ nắm đấm trước mặt tôi
Ăn xong , tôi để chén đó cho nhỏ Phương rửa rồi dắt nhỏ Hiền lên phòng chơi , tới lúc về :
– Thôi em về nha , bữa nay vui ghê
– Ở lại chơi tí nữa em – Tôi níu kéo nhỏ lại
– Thôi trễ rồi , hẹn anh bữa khác
– Ừ nhớ bữa khác nha
Dắt Hiền xuống thì trước mặt tôi là nhỏ Phương đang ngồi gặm xôi lúc sáng tôi mua , nhỏ Hiền nhíu mày hỏi :
– Ai vậy anh ?
– À người … người ở đó mà – Tôi trừng mắt nhìn nhỏ Phương đang ngơ ngác nhìn vô định , không muốn cho Hiền biết Phương bị khiếm thị nên tôi đẩy em ra cổng :
– Thôi em về đi bữa khác sang
– Dạ – Nhỏ leo lên xe vặn ga vút đi
Tôi hầm hầm vào nhà mắng nhỏ :
– Đã bảo ở trong phòng sao ra ngoài làm gì ?
– Em … em .. đói
– Mới có 2h thôi mà , ăn gì như hạm vậy ?
– Sáng giờ em dọn dẹp , lúc em định ăn sáng thì anh về đẩy em vào phòng đó
– Rách việc , đồ tàn tật – Tôi quát , câu nói khiến tôi hối hận suốt đời . Tôi chạy vọt ra quán nhậu gần đó , uống và uống . Tới lúc say mèm thì lết về nhà , vào phòng nhỏ thì thấy nhỏ đang ngủ , hình ảnh thiên thần lúc sáng hiện lên rõ mồn một , tôi hôn lên môi , lên mặt nhỏ … Đêm đó , tôi đã gieo mầm đầu tiên vào bụng nhỏ , người con gái tội nghiệp …..