Nhân Dục Đạo – Chương 9 Lịch đại tổ sư – Botruyen
  •  Avatar
  • 60 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhân Dục Đạo - Chương 9 Lịch đại tổ sư

Lịch đại tổ sư.

Những tia nắng đầu tiên từ chân trời xuất hiện, xé toang màn đêm u tối, phủ trên thân thể hai người Hàn Phong. Thanh Thủy ôm eo đệ tử, khuôn mặt áp vào lồng ngực hắn, ngửi được mùi hương nam tử nồng đậm trên thân thể hắn làm nàng tràn ngập mê mẩn, ẩn ẩn có xúc động không muốn để hắn ra đi.

Hàn Phong cũng là ôm lấy sư tôn, hai tay không an phận xoa bóp đầu nhũ hoa của nàng, ngón tay vân vê kéo thả hạt đậu nhỏ, làm cho thanh thủy bị kích thích a a rên rỉ không thôi.

Sau một đêm trầm luân điên cuồng, cả hai đang hưởng thụ chút yêu bình hiếm có. Cùng nhau ngắm bình minh, xem mặt trời mọc, nhìn ánh nắng bao phủ mọi vật…. Có lẽ là lần cuối cùng…

Không khí có chút trầm mặc, không biết từ bao giờ trên khuôn mặt kiều diễm của Thanh Thủy đã tràn đầy nước mắt. Nàng mỉm cười thê lương đầy chua xót. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Có lẽ sau ngày hôm nay, nàng và đệ tử vĩnh viễn sẽ phải chia lìa. Nàng ngẩng đầu nhìn đệ tử, muốn đem khuôn mặt của hắn vĩnh viễn khắc sâu trong tâm hồn, vĩnh viễn không bao giờ quên.

Hàn Phong khuôn mặt không chút cảm xúc, không thể biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Duy chỉ có đôi mắt kia là hoả diễm ngập trời, tràn đầy không cam tâm và không cam lòng.

Chẳng biết qua bao lâu, Thanh Thủy đã thôi nỉ non. Nàng khẽ chuyển thân đứng dậy, tức thì lại nhăn mày ngã xuống, hạ thân bủn rủn vô lực. Cả đêm điên cuồng làm huyệt hoa có chút không chịu nổi, bên trong chính là tràn đầy tinh dịch của Hàn Phong.

Mắng nhẹ một câu xú nam nhân, Thanh Thủy đưa tay vỗ một chưởng lên ngực đệ tử, khẽ quát.

“Tiểu tử, đến giờ rồi. Mau mau về Phượng Loan điện làm lễ xuất sơn”

Hàn Phong lúc này mới ngưng suy nghĩ trong đầu lại, liếc mắt nhìn sư tôn. Nàng đang nằm trên người hắn, bầu nhũ hoa trắng muốt đầy đặn ép sát vào ngực hắn, vòng eo thon thả như rắn nước nhuyễn động. Kiều đồn lại càng là vểnh cao ngạo nhân, đung đưa như khiêu khích. Miệng nhỏ vẫn là đang lải nhải trách hắn sao quá mạnh bạo.

Hàn Phong chính là bị kích thích mạnh mẽ, không chút do dự vươn tay bắt lấy đôi nhũ hoa, lại là chuyển thân đè sư tôn xuống nền đá, chính mình nằm lên phía trên.

Thanh Thủy vẫn còn đang nỉ non kể khổ, không kịp đề phòng bất ngờ bị Hàn Phong đè xuống, khuôn mặt đầy hoảng sợ như thỏ non dính bẫy nhìn đệ tử.

“Ngươi…. Ngươi muốn làm gì…. Mau buông…. Ư ư ư… Uhm uhmmm….”

Hàn Phong nhìn sư tôn thanh thuần trước mặt, sao có thể buông tha cơ hội. Hắn không cần phân phó, ác long dưới háng đã là tự hành phóng lớn, đầu ác long không chút do dự tách hai mép thịt căng mọng ẩm ướt ra mà tiến nhập vào huyệt động mê người.

Đầu côn thịt to lớn từng chút xâm nhập, huyệt hoa sư tôn quả thật là cực phẩm, vô dùng mềm mại bó sát, các bó thịt nguyễn động co bóp vặt xoắn, khiến cho hắn rên lên sung sướng.

“Ư ư… Nhẹ thôi… Uhm uhmmm…”

Ác long to lớn làm Thanh Thủy cực kỳ sướng khoái, thế nhưng cả đêm triền miên đã làm nàng hơi chút chật vật, chân mày hơi nhíu lại, nhìn qua cực kỳ yếu đuối.

Tiếng rên rỉ làm Hàn Phong càng thêm điên cuồng, bộ dạng này của sư tôn chẳng khác nào thuốc kích thích, làm cho hắn dục hoả dâng trào, muốn đem nàng hành hạ dưới háng. Côn thịt không chút do dự muốn đóng ngập vào.

Côn thịt mới tiến vào được một nửa, bên trong chợt truyền ra lực đẩy mãnh liệt, muốn đem côn thịt tống xuất ra ngoài.

Hàn Phong sửng sốt. Mỗi lần song tu với sư tôn đều không giống nhau, dường như huyệt hoa có thể biến hoa vô tận, mà loại biến hoá nào cũng có thể làm nam nhân điên cuồng chinh phục cả. Hắn lại càng có thêm dục vọng chinh phục, côn thịt mạnh mẽ công tới, muốn chơi chết nàng.

Côn thịt phía dưới cũng là căm tức không thôi, không ngờ vật này đã hơn ngàn lần tiếp xúc lại vẫn dám phản kháng, nhất thời nó nộ khí xung thiên, toàn thân biến lớn, đầu côn phóng to, quyết tâm tiến vào.

Hàn Phong Thánh Dục Quyết vận chuyển, dục hoả bốc lên ngùn ngụt. Hắn phần hông vận lực đẩy tới, nhất thời ác long mạnh mẽ đâm sâu, vượt qua lực cản, ngập tới lút cán.

“Hức…. Ư ư ư…. Hức…. Ư ư ư…. Hức…. Huhuhu…. Uhm uhmmmm…..”

Mỗi lần Hàn Phong đóng tới, côn thịt lại xuyên phá lực cản ngập sâu trong huyệt động, rồi lại từ từ bị đẩy ra, hắn lại vận lực đóng tới, ngập tới lút cán. Mỗi lần như vậy, Thanh Thủy lại nấc lên một tiếng, rên rỉ không thôi. Mái tóc nàng đã sớm bị xoã tung rối bời chảy dài trên nền đá, đôi mắt mê mang ngập nước, khuôn mặt mơ màng, miệng há to đầy khoái cảm. Cứ mỗi lần Hàn Phong thúc tới, cơ thể Thanh Thủy lại rên rỉ co giật, nhuyễn nhuyễn chuyển động, cực kỳ dâm mỵ mê người.

Hàn Phong càng đóng tới càng hung hãn khoái cảm, cảm giác như đây là một huyệt động khác không phải của sư tôn vậy. Hắn tóm lấy hai bầu nhũ hoa đang rung rinh theo từng cú nhấp, vày vò trong tay đến biến thành đủ thứ hình dạng…

“Phạch phạch phạch…. Ư ư ưm…. Uhm uhm…..”

Sau hơn ngàn lần thúc tới, Thanh Thủy đã không thể chịu đựng được, lần song tu này đem đến khoái cảm hơn xa những lần trước, làm cho nàng như bay trên mây, lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Toàn thân Thanh Thủy co giật, cực âm huyệt truyền ra từng luồng điện mang, toả khắp cơ thể. Thanh Thủy đầu óc trống rỗng, miệng há to thở gấp. Kiều đồn hẩy cao liên tục rồi chợt cứng người, sâu trong âm đạo là một mảnh hỗn độn, dâm thủy không kìm được tuôn chả như sóng chiều, tràn ngập bao vây lấy nhục côn.

Hàn Phong càng đóng tới càng hung hãn, hắn vác hai chân sư tôn lên vai, để cho mu thịt đỏ hồng mọng nước kia hiện rõ dưới trời đất. Côn thịt không chút do dự dập như máy khâu vào huyệt động mê người kia. Hai mép thịt đỏ hồng mút chặt lấy thân côn, vô cùng bó sát chật chội.

“Phạch phạch phạch…. Ư ư uhm uhmmmm…”

Thanh Thủy thất thân ba bốn lần, đã ngất đi tỉnh lại trong khoái cảm liên tục nhưng Hàn Phong cũng không hề có dấu hiệu suống sức mà là càng dập càng điên cuồng. Hai bộ phận liên tục va đập. Làm âm vang lên những tiếng động kích thích vô cùng, cả sơn cốc đều chìm trong khoái cảm. Dâm hoả ngập trời.

Hàn Phong cảm giác mỗi lần xâm nhập lại làm huyệt động thêm phần thần bí, lần này lại càng là quỷ dị khó lường làm hắn cũng có chút ăn không tiêu. Giờ này mới qua ba canh giờ đã cảm giác không nhịn được. Hắn hai mắt đỏ bừng, côn thịt giật giật cắm lút cán trong nhục hoa. Nó há miệng phun ra dương thủy vào tận sâu trong huyệt động Thanh Thủy, cuộn trào khuấy động khắp cơ thể nàng.

“Tiểu yêu tinh thật là càng ngày càng khó trị!”

Hàn Phong hai tay vỗ mấy cái lên kiều đồn sư tôn, càng vỗ càng thích chí, làm cho nó rung rinh run lắc, nhất thời dâm thủy bắn ra tung toé, Thanh Thủy cũng bị kích thích a a kêu lớn, như con mèo nhỏ chui rúc vào ngực Hàn Phong, khuôn mặt tràn đầy thoả mãn.

Hàn Phong hai tay đỡ lấy kiều đồn sư tôn, phi thân nhảy vào giữa thủy đàm. Dòng nước mát lạnh mang theo nguyên lực lướt qua da thịt chẳng những không làm hắn hạ bớt dục hoả mà còn đốt lên dâm uy kinh người. Nhất thời vừa tắm uyên ương vừa đem sư tôn ra hành hạ một lượt nữa, khiến nàng mềm nhũn vô lực chỉ có thể để hắn tùy ý đùa bỡn. Hàn Phong phất tay, phân thân biến ảo ra lập tức đem côn thịt tiến nhập cúc hoa của nàng, hai côn cùng múa, dâm khí kinh người, Thanh Thủy chỉ còn biết rên rỉ mềm nhũn, vô lực tiếp nhận.

Khiến cho sư tôn thất thân thêm vài ần nữa, để cho nàng khóc lóc cầu xin, thậm chí buộc phải để cho hắn biến ra ba phân thân cùng nhau xông lên. Thanh Thủy mới có thể hơi thoả mãn hắn.

Đùa bỡn sư tôn chán chê, lại đem công phu tam chỉ đảo đào nguyên kích thích hạt đậu nhỏ bên trong huueetj động làm sư tôn toàn thân tê liệt, tứ chi bải hoải cầu xin tha thứ. Lúc này Hàn Phong mới tạm tha cho nàng, tắm rửa sạch sẽ. Côn thịt vẫn cắm nguyên trong huyệt động, ôm lấy sư tôn phi thân bay về Phượng Loan điện.

Đột phá đến Trúc Cơ đại viên mãn làm nguyên lực toàn thân Hàn Phong lưu chuyển vô cùng dễ dàng. Chẳng mấy chốc hai người đã về tới.

Phượng Loan điện là chủ điện của Nhân Dục Đạo, chính là một kiện pháp bảo được luyện từ Hoàng Dục Kim, là pháp bảo bản mệnh của tổ sư đời thứ nhất Hạo Thiên tiên quân. Chủ điện lấm lánh hoàng kim, trên nóc có một đầu hoả phượng hoàng đầy uy vũ hướng lên trời hót vang, toả ra những tia dục hoả bảy mày đầy ma mị.

Được những tia dục hoả này chiếu vào, toàn thân Hàn Phong chợt tràn trề sức lực, ác long dưới thân cũng là lớn hơn một vòng, dù đang ngâm trong huyệt động sư tôn cũng có thể thấy nó đang gầm gừ gào thét, cực độ hưng phấn.

Thanh Thủy cũng là cơ thể ửng hồng, kiều đồn ẩn ẩn lắc lư cọ sát. Nhưng nàng rất mau thanh tỉnh lại, dù sao hơn trăm năm tiếp xúc, nàng cũng có chút định lực.

Đẩy tên Hàn Phong như bị thôi miên kia ra. Côn thịt được giải khai nhất thời vươn lên cao đầy hùng dũng, không ngờ hướng về phía hoả phượng hoàng trên đỉnh điện gầm thét, xem chừng đã coi nó là con mồi.

Thanh Thủy cũng là loạng choạng xuýt ngã, lại mắng thầm một tiếng tiểu dâm tặc mới phất tay một cái, một bộ bạch y mỏng manh đã bao phủ lên người.

Thấy Hàn Phong vẫn còn đang nhìn hoả phượng hoàng trên trời, Thanh Thủy đưa tay điểm nhẹ vào mi tâm hắn, linh lực nhu hoà tiến vào tâm thần Hàn Phong, làm hắn tỉnh lại.

Hàn Phong toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không ngờ giây phút vừa rồi lại có cảm giác như lâm vào dục vọng điên cuồng, chính mình trở thành ma đầu giết chóc, huyết quang lượn lờ quanh thân, không chút tỉnh táo.

Thanh Thủy cũng không ngạc nhiên, Phượng Loan điện này chính là đặc thù như vậy, tiếp xúc lần đầu chính là bị nó gây ra ảo giác vô cùng chân thật. Nàng còn nhớ khi xưa lần đầu bước vào đây, chính mình… chính mình bị biến thành bộ dáng vô cùng thê thảm, bị hơn trăm nam tu cùng nhau hãm hiếp. Nếu không phải có sư tôn bên cạnh nàng đã bị trầm luân trong ấy không rút ra nổi.

Thanh Thủy phất nhẹ tà áo, tức thì thân thể Hàn Phong được phủ lên một bộ thanh y, nàng nắm tay hắn đi vào Phượng Loan Điện. Điện này không thể khinh nhờn.

Trước mặt Hàn Phong là một không gian vô cùng rộng lớn. Chủ điện lấp lánh hoàng kim, toả ra từng luồng khí tức mạnh mẽ làm hắn có chút áp lực.

Chính giữa điện là chín bậc thang cao lớn, trên mỗi bậc thang lại là bày số lượng bài vị không giống nhau, cạnh mỗi bài vị đều có một bức tượng vô cùng sinh động, giống như một phân thân thu nhỏ của chủ nhân bài vị vậy.

Hàn Phong nhìn lên phía trên đài cao nhất, nơi đó chỉ có một bài vị hoàng kim to lớn. Tên bài vị khắc mấy nét chữ cứng cáp: Hạo Thiên Tiên Tử

Hàn Phong lại nhìn qua bức tượng bên cạnh bài vị, nhất thời làm hắn há hốc miệng, không thể tin được.

Hạo Thiên, cái tên nghe qua cực kỳ khí phách kia không ngờ lại là một nữ nhân, hơn nữa lại đẹp đến kinh tâm động phách, dường như không nên xuất hiện ở thế gian vậy.

Nếu nói Thanh Thủy sư tôn của hắn chính là trăng non đầu hạ, khí chất cực kỳ tao nhã xuất trần, làm người ta cảm thấy được nét phong tình thành thục động lòng người, chỉ cần gặp thoáng qua đã muốn đem nàng bảo vệ che trở. Thì Hạo Thiên tổ sư này chính là thái dương hạ san, khí chất của nàng lại là đỉnh thiên lập địa, vạn pháp bất xâm, cực kỳ oai hùng khí phách, làm người ta không thể khinh nhờn, chỉ có thể cúi đầu thần phục.

Hàn Phong từ trong kinh hãi tỉnh lại, ác long phía dưới không ngờ lần đầu tiên xìu xuống, chui rúc trong y phục không dám đối diện với nàng. Cô ả này quả thật là khó xơi, không ngờ lại đem đến cho hắn cảm giác thần phục.

“Kiêu ngạo gì chứ, nếu sinh cùng thời với ta, cũng đều bị ta hành hạ tới van xin cũng không thoát.”

Thanh Thủy hiển nhiên cũng không biết được suy nghĩ đại nghịch bất đạo của Hàn Phong, nhưng câu nói phía sau của nàng lại làm hắn chợt cứng người, bị doạ gần chết.

“Hạo Thiên tổ sư gia người dường như vẫn còn tại thế, hồn đăng của người vẫn rất sáng”

Hàn Phong sống lưng phát lạnh nhìn lại, chỉ thấy ở giữa mi tâm bức tượng vẫn còn có một ngọn hoả diễm mờ ảo lay động, rất là quỷ dị.

“Yêu tinh này mười vạn năm vẫn còn sống sao, quả thật là khó tin. Hừm, cũng là tạo cơ hội cho ta làm thịt nàng!”

Hàn Phong trong lòng ác độc nghĩ thầm, hắn cũng không hiểu tại sao khi nhìn các đời tổ sư khác lại không có cảm giác này, chỉ có vị Hạo Thiên tiên tử này đem đến cảm giác khác lạ… Đúng, chính là cảm giác muốn dùng nhục côn chà đạp nàng, đem nàng chơi đến vô lực dưới háng, để cho cái khí chất thánh khiết kia biến thành dâm khí!

“Mỗi một đời chưởng môn cùng trưởng lão Nhân Dục đạo đều lưu lại hồn đăng trong Phượng Loan điện này, để hậu nhân biết tới mà xác định an nguy.”

Thanh Thủy có chút cô đơn nói, nàng nhìn đến tầng thứ tám, nơi đó có một bài vị màu hồng phấn, bên trên lưu chuyển mấy nét chữ đầy ủy mị: Ngọc Linh Tiên Tử

Hàn Phong cũng theo ánh mắt sư tôn nhìn lại, nhất thời thấy một bức tượng được đặt chỉnh tề cạnh linh bài trên trầng thứ tám. Bức tượng này điêu khắc một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp xuất trần, thế nhưng ẩn sâu trong vẻ đẹp của nàng lại là nét thê lương bi ai vô cùng nồng đậm, làm người ta dâng lên cảm giác thương tiếc.

“Đây là sư tôn của ta, cũng là sư tổ của ngươi. Giờ phút này cũng không biết người đang ở trong tình cảnh hung hiểm thế nào. Chỉ hận là ta không có thực lực cứu người.”

Thanh Thủy hai hàng nước mắt chảy xuôi, thân hình run rẩy nhìn bức tượng. Sư tôn có đại ân với nàng, nếu không có sư tôn, chính mình đã chết đi.

Mi tâm bức tượng cũng là có một đoàn hoả diễm, nhưng nó thật sự quá mong manh, tựa như ngọn đèn trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

“Sư tôn, hãy nén đau buồn lại.”

Hàn Phong ôm nhẹ lấy bờ vai nàng, để cho nàng dựa vào lồng ngực hắn. Cảm giác sư tôn run rẩy khóc lớn làm hắn hết sức đau lòng.

Thanh Thủy chợt bừng tỉnh, lau sạch nước mắt, quật cường nhìn lên đệ tử, trong mắt đầy kiên định và tin tưởng!

“Hàn Phong, ngươi phải hứa với ta. Nếu có đủ thực lực thì phải bằng mọi giá cứu lấy nàng!”

Hàn Phong nhìn sư tôn. Hắn hiếm khi nào thấy nàng nghiêm túc như vậy. Hắn trịnh trọng gật đầu.

“Được, ta hứa với nàng! Nếu có đủ lực sẽ cứu lấy nàng!”

Nghe thấy lời này của Hàn Phong, Thanh Thủy mới chịu yên tâm, nàng lại dựa vào ngực hắn khóc lớn. Cuộc đời này của nàng có khả năng không thể cứu được sư tôn, chỉ có thể phó thác vào đệ tử.

Hàn Phong nhìn sư tôn khóc lớn, trong lòng vô cùng trầm trọng. Nếu thực lực của hắn không đủ, sẽ có một ngày như vậy, chỉ có thể nhìn bức tượng của nàng mà bất lực. Hắn thề, nhất định phải có được thực lực, lại còn là thực lực tuyệt đối. Nhất định phải bảo vệ sư tôn.

Hàn Phong lại đưa mắt nhìn lên cửu đài, ánh mắt hắn lướt qua các bài vị, chỉ có bốn bài vị làm hắn lưu ý.

Thứ nhất chính là một bài vị ở tầng 9. Tầng chín này chỉ vẻn vẹn có ba bài vị, xa xa kém hơn các tầng phía trên. Bài vì hắn nhìn tới chính là của Thanh Mộc Tiên Tử.

“Cái đó chính là sư bá ngươi, cũng là thân tỷ tỷ của ta…”

Thanh Thủy cô đơn nói. Cuộc đời nàng có ba người chí thân. Sư tôn tạm thời không biết sống chết, thân tỷ tỷ lại là bị Kim Xà Lang Quân lừa đi Vạn Xà đảo. Chỉ còn lại đệ tử, hôm nay chắc chắn cũng phải rời xa nàng…

Hàn Phong nhìn lại sư bá của mình, chỉ thấy nàng có bảy phần giống với sư tôn. Thân thể băng thanh ngọc khiết, nụ cười lém lỉnh tràn đầy hoạt bát thanh xuân, cực kỳ mê người. Hai người tuy là thân tỷ muội, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược.

Hàn Phong cẩn thận nhìn lại vài lần, đem khuôn mặt nàng ghi tạc trong lòng. Nếu có cơ hội hắn cũng muốn ra Đông hải đòi người, thuận tiện đem cái Vạn Xà đảo kia dọn dẹp, để cho tỷ muội các nàng được đoàn tụ.

Bên cạnh bài vị của Thanh Mộc sư bá chính là bài vị của Thanh Thủy sư tôn, chỉ là bức tượng nhưng cũng thể hiện được phần nào phong thái kinh tâm động phách, mê hoặc chúng sinh của nàng.

Bài vị thứ hai làm hắn chú ý chính là ở tầng sáu, bài vị này toàn thân trên dưới đen kịt, ngay cả bức tượng bên cạnh cũng là phủ một màu đen tuyền hư ảo, không rõ hình dáng. Chỉ có hồn đăng kia vẫn là bốc cháy dữ dội. Thậm chí có xu hướng thực chất hoá, mơ hồ sánh ngang với Hạo Thiên trên tầng thứ nhất.

Dường như cũng nhìn ra Hàn Phong nghi vấn, Thanh Thủy từ trong đau thương tỉnh táo, giải thích cho đệ tử….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.