Nhã Uyên – Chương 6: – Botruyen

Nhã Uyên - Chương 6:

Tuần cuối: tiếp theo
—————————————————————————————————————————–
Tôi ngồi trong phòng với mớ ngỗn ngang cảm xúc. Thật lâu sau, tôi mới mệt mỏi đứng lên, thu dọn mọi thứ, xuống phòng khách xem tivi, ngồi đợi nàng. Nhưng hình ảnh vừa xảy ra, cứ lờn vờn trong tâm trí. Rõ ràng, tôi chưa bao giờ đưa nàng đến khoái lạc như thế. Tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực và thất bại. Một phần nhỏ, vì thua cho hắn. Phần lớn là vì tôi nhận ra mình không có khả năng trao cho nàng những phúc giây sướng ngất, để nàng có thể sống chỉ với bản năng của người phụ nữ.

Nàng trở về, đầu tóc đã gọn gàng, phấn son chỉnh chu như chưa có gì xảy ra, ngoại trừ bờ môi còn sưng sưng, nét mặt bơ phờ gò má hơi ửng hồng. Trong nét mệt mỏi, có nét gì đó mãn nguyện. Tôi có hỏi nàng về ngày làm việc. Nàng chỉ trả lời rằng mong sau tuần này qua thật mau. Rồi nàng thay đồ đi tắm. Nàng tắm thật lâu, có lẻ lâu gấp đôi bình thường. Trong lúc đó, tôi chuẩn bị cho nàng bữa tối với món cơm hến nàng thích nhất. Trong bữa ăn, tôi liếc thấy dường như có giọt nước mắt nào rơi vào chén. Nàng vội dấu đi, nhưng trong ánh mắt của nàng có vẻ gì đó tội lỗi, hối hận. Thật lòng tôi muốn xổ tung tất cả, nói cho nàng biết nàng chỉ là nạn nhân. Còn tôi mới chính là kẻ có lỗi. Chính tôi là kẻ bắt đầu cuộc chơi, để nàng phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Nhưng tôi quá hèn, không có can đảm để nói lên thành lời thú tội. Tôi sợ mất nàng và hơn hết chính tôi cũng cảm thấy hưng phấn đến xuất tinh khi nhình hắn đụ nàng. Tối đó nàng ngủ thật say còn tôi thì không tài nào ngủ được. Nửa đêm, tôi len lén nhìn bướm nàng. Vẫn không có gì thay đổi, chỉ có vẻ như hơi ửng đỏ và sưng lên chút.

Hôm sau, thứ 3, quả đúng như hắn nói. Hắn đi nước ngoài công tác. Trên khắp các mặt báo, đầy những tin, 'BT BQP VN gặp gỡ BT BQP TQ', 'ĐT Thanh sang thăm Bắc Kinh' … vừa nhìn thấy mặt hắn trên báo tôi đã không kìm được mà dí mẩu thuốc đang hút vào hàm răng vẩu xấu xa mới hôm qua còn cạp lồn vợ tôi. Nếu khi đối diện hắn tôi có thể trả đũa như thế thì hay quá. Nhã Uyên hôm nay có gì đó rất lạ. Nàng như không thể tập trung vào công việc. Cũng phải thôi, làm sao làm việc trong căn phòng mà mới hôm qua nàng đã bị hắn xâm chiếm. Bị hắn dùng con cặc to gấp đôi của chồng nàng nên từng cú chan chát vào lồn cơ chứ. Từ laptop, tôi thấy nàng hến đứng lên ngồi xuống, đi ra đi vào. Thỉnh thoảng nàng đi đến cửa phòng ngủ phía sau bàn làm việc, định mở ra, rồi lại thôi. Có lẻ nàng định mở nó ra, nhưng không dám, nên quay trở lại bàn. Cứ mấy lần như thế trong một buổi sáng. Nàng định vào đó làm gì chứ? À chiếc quần lót hôm qua nàng lau lồn xong, ném vào mặt hắn. Nàng muốn lấy lại nó chăng!

Buổi trưa trong lúc nàng đang gục đầu lên bàn, thì chuông điện thoại vang lên. Rồi tôi nghe nàng nói như hét vào ống nghe:

– 'Anh để tôi yên đi. Giữa chúng ta không có gì để nói.'

Rồi nàng dập ống nghe, cầm nguyên cái điện thoại ném vào tường, vỡ nát. Nhã Uyên ôm mặt khóc hu hu. Tôi thật muốn chay ngay đến đó mà ôm nàng vào lòng dỗ dành. Liệu nói cho nàng biết tất cả là lỗi của tôi, có làm nàng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn không? Hay sẽ làm nàng đau khổ thêm?

Tối đó, nàng về nhà vẫn tỏ ra bình thản như chưa có gì xảy ra. Quả thật nếu không có cái laptop, tôi không tài nào biết được những gì nàng đã trải qua ở chỗ làm. Đêm đến, nàng vẫn không từ chối cùng tôi ân ái. Mọi chuyện vẫn như trước, nhưng nàng vẫn hưởng ứng, nhưng tôi biết đó vẫn chỉ ở chừng mức nào thôi. Tôi mong muốn thấy lại sự sung sướng cuồng dại mà nàng bộ lộ khi hắn đụ nàng nhưng không được. Quầng vú nàng không nhô hẳn ra, không có những cái mím môi, không có những ngón chân co quắp, bàn tay không bấu chặt, cào cấu. Vẫn là những tiếng rên, thở hắt nhỏ nhẹ, chứ không là tiếng kêu, không là hơi thở dồn dập, hỗn hễn. Không có những cái lắc đầu vật vã. Nhắm mắt lại, tôi tưởng tượng đến hình ảnh nàng lúc hắn đụ và xuất tinh ngay chỉ trong vòng 5 nốt nhạc.


Xuất tinh xong, tôi mệt mỏi ôm nàng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc. Nàng đang nằm bên cạnh, thỉnh thoảng giật nảy người, thở hổn hển. Dụi mắt nhìn kỹ, tôi thấy nàng vẫn nhắm nghiền mắt. Chỉ có lâu lâu, tay bấu chặt tấm khăn trải giường. Đôi khi chân co duỗi, mông giật nảy. Nàng đang nằm mơ chăng? Rồi nàng nảy nảy mông làm chiếc mền bị tung lên rớt sang bên. Vài phút sau, nàng trở lại bình thường, hơi thở đều đặn trở lại như chưa có gì xảy ra. Tôi với tay, kéo mền đắp cho nàng, thoáng thấy, nơi bướm nàng ướt đẫm. Khe lồn rỉ rả vài giọt sương sau một giấc mơ ướt át. Tôi quay mặt đi, nằm chập chờn cho đến sáng.

Sang ngày thứ 4, nàng vẫn đến chỗ làm. Cũng như hôm qua, nàng làm việc trong trạng thái luôn bị phân tâm. Xem kẽ những lúc làm việc là những lúc bồn chồn không yên. Trong góc phần, vẫn đó chiếc điện thoại bị vỡ tung. Hồi lâu nàng đi đến phòng ngủ, đứng bên chiếc cửa, chần chờ vài phút rồi đẩy cửa bước vào. Nàng đứng đó nhìn quanh một lúc rồi đi đến bên chiếc giường. Đưa tay sờ lên mặt nệm. Nàng nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì. Không thấy chiếc quần lót kia đâu cả. Nàng buôn mình nằm lên giường. Lăn qua lăn lại. Đột nhiên nàng bật dậy, đi như chạy ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Tựa lưng vào cửa, mắt nhắm nghiền, nàng ngửa đầu hít một hơi thật sau như cố lấy lại bình tình. Tôi thấy rõ ngực nàng phập phồng sau làn áo.

Bất chợt nàng nhìn về màn hình. Hình như có thông báo gì đó. Nàng ngồi xuống, bắt đầu gõ liên tục trên bàn phím. Tôi cố chỉnh camera quay thẳng vào màn hình, nhưng không thể. Qua cử chỉ, tôi đoán nàng đang chat, với hắn, nếu không thì ai nữa. Chẳng biết nàng chat gì, nhưng vẻ mặt nàng càng lúc càng căng thẳng. Rồi nàng với tay cầm head phone đeo lên. Hồi sau nàng lại trợn to mắt nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên nàng bật dậy xô ngã màn hình xuống đất, quạt tay hất tung tất cả những thứ trên bàn xuống, gục đầu xuống bàn khóc nức nỡ. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại nàng reo liên tục.

Hồi lâu nàng đứng dậy, chỉnh lại quần áo tóc tai, vẻ mặt bình thảng lạnh lùng đến lạ. Nhìn vào mắt nàng qua màn hình laptop, tôi cảm thấy lạnh người linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Chiều hôm ấy, tôi về đến nhà thì nàng đã về bao giờ, đang nằm trong phòng ngủ. Tôi có lay nàng, thì nàng đẩy tôi ra, bảo rằng rất mệt, nhức đầu, kêu tôi để nàng nghỉ ngơi. Suốt đêm hôm ấy, chúng tôi chẳng nói với nhau lời nào nữa. Tôi có hỏi nàng chuyện gì. Nàng chỉ im lặng lắc đầu.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.