★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Mua sắm ★☆※☆★
Thành phố S mới mở một cửa hàng đồ dùng kỳ dị, nghe nói bên trong bán đồ chỉ có người ta không thể tưởng được, không có cửa hàng bán không được. Vì thế, mọi người ào ào tiến đến mua đồ vật trong lòng cần tìm.
Dung Nhan: Ông chủ, có bán mãnh nam không?
Lục Hàn Tịch: Ông chủ, có bán mỹ nữ không?
An Tiểu Nhược: Ông chủ, có bán soái ca không?”
Tô Y: Đều tránh ra, tôi mua trước, tôi mua trước! Ông chủ, có bán chị dâu không? Tôi thay anh trai tôi mua một chục!
★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★
“……” Tô Y im lặng rồi.
“Ha ha, lừa nhỏ chạy mau!” Tô Nhiên vỗ nhẹ một cái trên lưng cô, tâm tình tốt đến bất ngờ.
Tô Y cầm tay lái mày ủ mặt chê năn nỉ: “Anh trai, hôm nay đừng ăn mì nữa.” Tô Nhiên không ăn mì lạnh, chuyên ăn cái loại bột nhào bằng nước nóng bốc lên hơi nóng. Tô Y chỉ là nghĩ lại tình cảnh nóng bừng bừng kia liền có thể bị cảm nắng. Huống hồ cán mì đều là phải nhào bột cho thiệt mịn, sau đó mới cắt mì thành sợi, rồi nấu, thật không phải là việc người làm ——
Tô Nhiên ngang ngược mà nói: “Không được, anh muốn ăn. Em đừng nói nhảm, nhanh cưỡi lừa điện của em!”
“Nhưng thật sự là làm không xong——”
“Câm miệng!”
“Được rồi ——”
“Bảo em câm miệng!”
“……”
Sau khi hai người về đến nhà, Tô Y vứt balô lên ghế sô pha, liền nằm thẳng tấp xuống. Tô Nhiên đi qua đá đá chân cô, “Nấu cơm đi!”
Tô Y hé mở mắt ra nhìn về phía nhà bếp, mở hai tay ra nói: “Chúng ta không có bột, không thể làm mì.”
“Vậy vì sao vừa rồi em không nói?” Tô Nhiên tức giận xong liền hối hận. Anh đường đường là một thanh niên tài tuấn IQ cao lại bị một tuyển thủ đơn bào tính kế!
Dung Nhan cùng Tô Nhiên là oan gia, là oan gia chân chính trên ý nghĩa. Nhà
văn mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều thanh cao, cho nên hia người ai
cũng không vừa mắt ai. Tô Nhiên khinh thường truyện tranh của Dung Nhan
nông cạn, Dung Nhan phỉ nhổ tiểu thuyết của Tô Nhiên kiểu cách. Nhà xuất bản từng nhiều lần mời Dung Nhan vẽ tranh bìa minh họa cho tiểu thuyết
của Tô Nhiên, nhưng mỗi lần đều bị hai người vô tình cự tuyệt.
Tô Nhiên vẫn còn nhìn không vừa mắt đâu, một gương mặt tròn phóng đại đột
nhiên xuất hiện trước mặt anh. Khuôn mặt ba Dung đỏ bừng cười híp mắt
cung kính ôm quyền với Tô Nhiên. “Tô thiếu hiệp, lão nạp cung kính chờ ở chỗ này đã lâu, Tô thiếu hiệp mang theo muội muội một đường bôn ba vất
vả, mau mau cùng lão nạp nhập tọa dùng bữa.”
Tô Nhiên đối với lão cha Dung gia si mê võ hiệp tập mãi thành thói quen, thấy nhưng không
thể trách, vì thế rất phối hợp đáp lễ nói: “Như vậy, liền làm phiền
rồi.”
Ba Dung như đứa bé vui mừng lôi kéo Tô Nhiên đi đến nhà ăn
uống rượu. Trong phòng khách, con gái Dung Nhan không vừa ý. Cô cảm thấy Tô Nhiên đang xem cha mình như khỉ mà đùa giỡn, cha cô điên, anh cũng
đi điên theo, như vậy kết quả là cha điên ngày một nghiêm trọng. “Tô
Nhiên buổi chiều không có lớp sao? Hẳn là không rảnh đến ăn cơm? Nếu anh không có thời gian có thể đi trước, Tiểu Y thay anh ăn là được rồi.”
Em gái ngốc lập tức tiếp lời, “Đúng vậy đúng vậy, nếu không anh đi trước đi, không cần chờ em.”
Tô Nhiên lười nhìn thẳng cô nhóc đơn bào nhà mình, cười giả tạo với Dung
Nhan, nói: “Cảm ơn quan tâm của cô, tôi có thể nhờ giáo sư khác dạy
thay.”
Ba Dung biết lòng dạ con gái hẹp hòi, ró cho Tô Nhiên một
ly rượu trắng, cười hì hì nói: “Tô thiếu hiệp chớ để ý nữ nhi kiến thức
hạn hẹp, đến đến đến, bồi lãp nạp sảng khoái uống một phen, lão nạp có
chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Cha! Cha học cổ nhân nói cái lời gì? Vì sao cha lại nói bản thân là lão nạp? Cha là hòa thượng vậy mẹ con là gì?”
Mẹ Dung từ trong phòng bếp ló đầu ra vui sướng nói: “Mẹ là bần ni!”
“Phụt!” Dung Nhan cùng Tô Y cùng nhau cười ngất!