Nhà Có “Sói” Đói – Chương 71 Hồng hạnh xuất tường – Botruyen
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhà Có “Sói” Đói - Chương 71 Hồng hạnh xuất tường

“Hả?” Tô Y nghiêng đầu một cái, mãnh liệt hoài nghi lỗ tai mình có phải bị hư rồi hay không, “Anh đừng có nói giỡn.”

Diệp Thiên Hạo nắm chặt móng vuốt nhỏ của cô, còn đe dọa xiết càng chặt thêm: “Tôi không có nói giỡn.”

“Nhưng chúng ta tổng cộng mới gặp nhau vài lần mà thôi. Chúng ta lại không quen, tôi cũng không biết anh.”

“Ý của em là nếu như em hiểu tôi, sẽ chịu làm bạn gái của tôi hả?”

“A, không đúng không đúng. Anh không cần xuyên tạc lời nói của tôi.” Tô Y vừa tức vừa bật nhảy lên, giống như kiến bò trên chảy nóng.

Diệp Thiên Hạo càng nhìn càng thích, rốt cuộc không nhịn được nghiêng người xuống hôn cô.

Hai mắt Tô Y trong nháy mắt trừng to, toàn thân cương cứng như xác ướp không hề tức giận, đại não ngừng hoạt động, hoàn toàn quên mất là phải đẩy hắn ra.

Diệp Thiên Hạo thừa cơ hội khống chế hai tay cô, dễ dàng áp ảo Tô Y lên tường.

Đợi sau khi Tô Y phục hồi tinh thần lại thì đầu tiên cảm thấy cái ót mềm nhũn, không hề giống cảm giác lạnh như băng ở mặt tường cứng rắn, lần nữa động tay phải lại được tự do, nói cách khác  ——

Giờ phút này Tô Y tập trung vào cánh tay của Diệp Thiên Hạo!

Hắn lại tỉ mỉ như thế này!

Một tay Diệp Thiên Hạo nâng ót Tô Y, một tay cầm lấy móng vuốt tay trái của cô. Dưới ánh sáng tươi sáng buổi chiều đầu thu, ở trước cửa tiểu khu người đến người đi, động tình hôn, dịu dàng hôn, chỉ sợ giống như sẽ làm đau cô.

Không phải cái loại bất chấp tất cả giữ lấy, cũng không phải là cái loại nhiệt tình như lửa, chẳng qua là một loại giống như ngày xuân băng tuyết tan rã, giống như dòng suối chảy róc rách giữa núi rừng. Từng chút từng chút chảy qua lòng người, thỉnh thoảng có vài gợn sóng lăn tăn, vừa trong suốt lại ôn tồn.

Ôn tồn? Tô Y nghĩ tới đây sợi dây cung trong đầu nháy mắt đứt đoạn. Cô đây là đang làm cái gì? Muốn đáp trả nụ hôn của hắn? Tại sao cô lại có thể không biết xấu hổ như vậy!

Tô Y đổ tất cả trách cứ thống hận lên sức lực hai tay, hung hăng đẩy người đàn ông có ý đồ quyến rũ cô vượt tường.

Thật may là mới vừa rồi không có há mồm ra, bằng không thì cô càng thêm có lỗi với Tô Nhiên. Tô Y xấu hổ dùng sức chà lau cái miệng nhỏ đỏ ửng của mình, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Hạo giống như có thể lăng trì, ăn tươi nuốt sống.

Sau khi Diệp Thiên Hạo giật mình run sợ một lát, lại khôi phục vẻ mặt bỡn cợt trước đó, cười nói với cô: “Tiểu Y, trước đó em nên đẩy tôi ra, nhưng mà em không có.”

“Cái gì?” Tô Y cả kinh thiếu chút nữa là lăn từ trên giường xuống. Lời này nói ra người ta không hiểu lầm không được. “Anh ấy làm gì mà mệt muốn chết?”

“Cô là ai? Quản được sao?”

“Tôi là bà xã của anh ấy!” Tô Y hét xong mấy chữ này, bà cụ trên lầu đoán chừng cũng bị dọa cho sợ đến phát bệnh tim. 

Tóm lại chính là tiếng gầm thét rất khủng bố, so với Tazan chỉ có hơn chứ không kém. Cô gái đầu bên kia nghe được rõ ràng bị giật mình. “À, thầy Tô đã trở lại, bà xã thầy nổi bão rồi.”

“Hừ! Không nổi bão cô cho tôi là mèo bệnh à!” Tô Y vừa nghe Tô Nhiên nhận lấy điện thoại thì tức giận càng không kềm chế được. “Anh nói, vừa rồi anh cùng học sinh của mình đã làm chuyện tốt gì rồi? Anh không biết xấu hổ!”

Lông mày Tô Nhiên nhíu lại, thầm nghĩ bà xã nhỏ lại ghen, ghen nhiều lại hại đến thân thể. “À, học sinh của anh mới mua máy tính mới, vừa rồi anh giúp em ấy khiêng đến ký túc xá ở lầu 7, mới gắn xong. Đúng rồi, em ăn cơm chưa? Có lén ăn chocolate hay không? Gọi anh có chuyện gì?”

Khí thế của Tô Y lập tức tiêu tán, héo rũ nằm ở trên giường bĩu cái miệng nhỏ, trong lòng vừa cảm động, ngọt ngào, vừa áy náy không thôi. “Em ăn cơm rồi. Em không có lén ăn chocolate. Em gọi điện thoại cho anh là bởi vì em nhớ anh.”

“Ha ha, lúc này mới tách ra một chút liền nhớ anh rồi. Nếu ở nhà ngây ngốc không nhàm chán quá thì giặt quần áo giúp anh, dọn dẹp phòng, đổi nước hồ cá, cho cá ăn. Đừng có tán dốc nữa, đi lấy bản thảo của anh ra viết, vừa đúng tuần sau sẽ phải nộp bản thảo rồi.”

“Được rồi được rồi, em là người hầu của anh có đúng hay không? Em sẽ đi làm!”

“Y Y thật nghe lời.”

“Vậy em muốn thưởng!”

“Khuya về nhà cho em.”

“À! Sao anh lại nói những lời này ở trước mặt học sinh? Không biết xấu hổ!”

“Ha ha ha ha —— Không muốn thì thôi vậy.”

“Em muốn!” Tô Y nằm trên giường sung sướng chổng vó. Một giây kế tiếp liền nghe Tô Nhiên cười nói: “Vừa đúng học sinh của anh mang theo đặc sản từ nhà đến, khuya về nhà mang cho em làm phần thưởng!”

Mặt Tô Y xệ xuống, hết sức thất vọng, “À? Thì ra là cái này ——”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.