“Học trưởng —— Anh đừng làm chuyện điên rồ! Vẫn còn cơ hội! Anh hãy suy nghĩ một chút đến Diệp Thiên Hạo, nếu anh ta biết ——”
“Anh cũng chỉ có năng lực làm những việc này cho cậu ấy, nhân lúc anh còn tỉnh táo ——”
Hứa Dương còn chưa nói xong, trong kho hàng ẩm ướt, âm u, bỏ hoang này, đột nhiên vang lên tiếng súng điếc tai!
Một giây kế tiếp, có người ứng tiếng ngã xuống đất!
Tô Y nhìn tận mắt, máu tươi từ bụng người kia lan tràn ra, giống như một đóa hoa anh túc màu đỏ diêm dúa lẳng lơ nở rộ……
“Y Y ——”
“Tiểu Dương ——”
Hai người mang theo hai phần quan tâm không giống nhau, đồng thời kêu ra tên của người mình để ý……
Tô Y nhìn Tô Nhiên đang chạy về phía mình rốt cục vui mừng như trút được gánh nặng.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm giác bản thân là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Bởi vì ở thời điểm cô muốn nhìn thấy anh nhất rốt cục cũng được nhìn thấy anh.
“Anh trai —— em rất nhớ anh ——”
Tô Nhiên chạy đến trước mặt Tô Y, đau lòng cởi dây thừng trên tay cô ra, “Em làm anh sợ muốn chết. Được rồi, không sao rồi.”
May nhờ tới kịp thời ——- nếu không cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho mình!
Diệp Thiên Hạo cũng không có trực tiếp đi nhìn Hứa Dương, mà là đi tới bên cạnh Thẩm Ngạo bị thương đã xuống đất nằm thoi thóp, đoạt lấy cây súng lục từ trong tay hắn. Sau đó, một tay hung hăng nắm lấy Hứa Dương, kéo vào trong ngực mình. Hứa Dương bị Diệp Thiên Hạo dùng lực mạnh kéo lại, sau nháy mắt sợ run, liền mặc cho hắn ôm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mình cho là sẽ không còn được gặp lại cậu ——
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ha ha, lão già, trước kia chúng ta cũng như vậy.” Lão bà nhìn đôi vợ chồng son một trước một sau đi ra ngoài, cười nói.
Lão ông kéo tay bạn già, cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn. “Đúng vậy, thoáng một cái chúng ta đã già hết rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh ——”
Tô Nhiên đi ra thang máy nghe đối thoại của hai vợ chồng già, tưởng tượng ra vài chục năm sau của anh và Y Y, nghĩ đến hai người đầu đầy tóc bạc nhớ lại chuyện hồi trẻ liền muốn cười.
Đến lúc đó, coi như già rồi, anh vẫn muốn khi dễ bà xã ngốc của anh ——
Sau khi Tô Y về đến nhà liền nhìn thấy điện thoại di động cha cô để quên ở nhà cô trước đó, thật vui vẻ cầm lên bỏ vào trên khay trà. Sau đó lại trở về phòng bắt đầu thay quần áo chuẩn bị đi tắm, bị bắt ở trong cái kho hàng bỏ hoang đó thật sự là quá dơ bẩn.
Tô Y vừa cởi quần áo ra thì Tô Nhiên liền đẩy cửa vào!
“A! Đi ra ngoài đi ra ngoài!” Tô Y gấp gáp liền tiện tay cầm lên đồ vật gì đó che trước ngực mình. Che xong mới phát hiện cô cầm chính là cái ——
Vỉ đập ruồi!
-_-|||……
“Ha ha, ngu ngốc, cũng không phải là chưa từng xem qua, che cái gì mà che. Đừng mặc, một lát chúng ta cùng nhau tắm.”
“Em không muốn tắm cùng anh! Lần trước anh liền nhân cơ hội ——”
“Nhân cơ hội làm gì?”
“Khi dễ em ——”
“Đây là em đang yêu cầu anh sao? Được rồi, anh sẽ thành toàn cho em!”
“Á???”