★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ ~~ Tình địch ★☆※☆★★☆※☆★
Hứa Dương đến trước mặt Tô Y khóc lóc kể lể: Tối hôm qua lúc ngủ Hạo gọi tên một người phụ nữ ————
Tô Y nắm chặt nắm đấm: Hiệu trưởng đừng khóc, nói cho em biết người đó là ai, em đi đánh cô ta!
Ánh mắt Hứa Dương u oán: Người phụ nữ kia tên là ———— Tô Y ——
Tô Nhiên bắt tay áo: Anh nói cái gì? Nói cho tôi biết là ai gọi, tôi đi đánh hắn!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Xế chiều hôm nay Tô Nhiên sẽ trở lại.
Tô Y mừng rỡ sáng sớm liền tỉnh, vội vàng tắm rửa, ăn mặc tỉ mỉ một phen, giống như cô dâu nhỏ ngày đầu tiên nhìn thấy ông xã.
Tối hôm qua Tô Nhiên hỏi cô, sao khi anh trở lại cô chuẩn bị nghênh đón ông xã như thế nào?
Tô Y mềm mại nũng nịu trả lời: “Tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ anh. Hắc hắc ——”
Liền một câu nói này làm cho Tô Nhiên vui mừng suốt đêm không ngủ được ——
······
Tô Y ngồi ở nhà gặm bánh Trung Thu, xem chừng khoảng một tiếng nữa Tô Nhiên sẽ trở về, chuông cửa trong nhà đột nhiên vang lên.
Người đến là Lạc Thành Phong.
Ba Lạc rất quen thuộc đi vào nhà con gái nhưng lại không phát hiện con rể, ông liền hỏi: “Tô Nhiên đâu? Ba tới gọi các con đến nhà tụ họp. Dì, còn có em trai con cũng ở nhà chờ các con đấy.”
Trong lòng Tô Y không nhịn được ấm áp một chút. Hôm nay tâm tình của cô vốn rất tốt, cười đến cực kỳ vui vẻ với Lạc Thành Phong. “Cảm ơn mọi ngườo, Tô Nhiên đi Hàng Châu còn chưa trở lại. Con không đi, chờ khi anh ấy trở lại chúng con ở nhà mừng lễ là được.”
Lạc Thành Phong còn muốn khuyên nữa, lúc này, chuông cửa lại vang lên!
Vẻ mặt Hứa Dương ôn hòa mở cửa, Tô Y lại không nhìn hắn mà chui vào trong nhà liền vội vàng nhìn về phía phòng khách ——
Vừa nhìn thấy liền gấp gáp, Tô Y vừa muốn gọi một tiếng “ba”, hai mắt liền tối sầm. Cô bị Hứa Dương bên cạnh đánh ngất! = =
Trước khi hôn mê, cô rõ ràng nhìn thấy Lạc Thành Phong đã ngã nằm trên sô pha!
~~~~~~~~~~
Trên mắt, miếng vải đen bị thấm nước mắt sớm bị ánh mặt trời hong khô. Hiện tại ngoài cửa sổ có tia nắng ấm áp, nghĩ đến có lẽ đã là buổi trưa.
Lại đợi thêm một ngày ở nơi này. Nhưng mà cha có thể bởi vì không tìm được cậu mà sốt ruột hay sao? Thật buồn cười!
Chắc ông còn tưởng rằng cậu đang giận dỗi mà ra bên ngoài đi dạo. Bằng không bằng thực lực của ông sẽ nhiều ngày như vậy còn chưa tìm được cậu hay sao?
Ha ha! Tất cả mọi người đều vứt bỏ cậu.
Ở trên đời này, người cậu quan tâm nhất, muốn nắm tay, muốn dụng chân thành để yêu nhất, tất cả từng người đều lần lượt rời bỏ cậu.
Đầu tiên là mẹ, cuối cùng Tiểu Y. Hiện tại ngay cả cha cũng chuẩn bị không cần cậu nữa sao?
Tại sao trời cao lại ác độc đoạt đi tất cả thứ cậu liều mạng muốn có?
Cũng bởi vì âm oán rối rắm của người đời trước, cũng bởi vì ác nghiệt ba mẹ lúc còn trẻ tạo ra. Để cho một đứa trẻ vô tội là cậu phải gánh lấy tất cả hậu quả dở khóc dở cười không có quan hệ gì với cậu.
Hận, một loại cảm giạc vô lực như vậy. Ngược lại ở thời khắc này, nguyện vọng không muốn mất đi tình yêu kia càng mãng liệt. Bởi vì, cậu không muốn lại mất đi càng nhiều. Cho tới bây giờ, cậu cũng chỉ có cha.
Cửa sắt đột nhiên mở ra, nghe âm thanh giống như là có vài người tiến vào.
Ha ha, bọn họ rốt cuộc quyết định muốn hành động rồi hai sao? Tốt, chỉ cần cậu đi ra ngoài, bọn họ một người cũng đừng mong có ngày tốt đẹp.
Có người thô lỗ bỏ đi miếng vải đen trên mắt cậu. Ánh sáng mẵnh liệt chiếu vào làm cho cậu phải nhắm hai mắt lại. Nhưng mà cậu lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc. “Vũ Hiên, con không sao chứ?”