Nhà Có “Sói” Đói – Chương 60 Dẫn “sói” vào nhà – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhà Có “Sói” Đói - Chương 60 Dẫn “sói” vào nhà

Mẫu chuyện xưa nhỏ – Nghỉ lễ

Ngày mùng 1 tháng 6

Tô Nhiên: Y Y, Quốc Tế Thiếu Nhi vui vẻ!

Tô Y: Ha ha! Em cũng cảm thấy em còn rất trẻ~~ Ngày lễ Quốc Tế Thiếu Nhi em cũng có thể mừng!

Tô Nhiên: Không phải vậy đâu, đó là bởi vì trí thông minh của em thấp!

Ngày mùng 8 tháng 3

Tô Nhiên: Y Y, Quốc Tế Phụ Nữ vui vẻ!

Tô Y: Anh xuống địa ngục đi! Em không phải là phụ nữ, em là thiếu nữ!

Tô Nhiên: Mệt em có thể nói như thế~~ da mặt thật dày!

Ngày mùng 1 tháng 4

Tô Y: Anh, Cá Tháng Tư vui vẻ! Ha ha ha ha ~~~

Tô Nhiên: Ai nha! Buổi sáng anh ăn cái gì hư bị đau bụng rồi!

Tô Y: A, vậy anh ráng chịu một chút, em chạy xuống lầu mua thuốc cho anh!

10 sau, Tô Y cầm theo thuốc, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc về nhà.

Tô Nhiên: Ha ha ha em bị trúng kế~~ Cá Tháng Tư vui vẻ!

Tô Y: ~~o(_

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Cậu đều hiểu, cậu cũng không hận dì. Cho nên cậu vì giảm bớt gánh nặng cho dì mà rời nhà đi ra ngoài. Lên đến thành phố, một đứa bé trai chừng 10 tuổi như cậu chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng mà cậu không thể làm gì khác hơn, nếu muốn sống, cậu nhất định phải tự dựa vào bản thân!

Vì vậy cậu bắt đầu nghĩ cách tìm việc làm kiếm tiền. Nhưng bởi vì mới ra đời không lâu, không có kinh nghiệm, bị người ta gạt vào làm việc trong một xưởng dưới lòng đất. Công nhân nơi đó tất cả đều là bị lừa bán hoặc là đứa nhỏ bị lạc người nhà. Có đứa lớn tuổi hơn so với cậu, thậm chí có đứa không tới 10 tuổi.

Cậu từng không chỉ một lần cố gắng chạy trốn, nhưng mà mỗi lần bị người khác phát hiện, sau đó bị bắt trở về chính là một trận đòn tàn nhẫn. Mỗi ngày ăn không no, ngủ không ngon, giờ làm việc lại cực dài, thể lực cạn kiệt, cơ thể xanh xao vàng vọt, vết thương mới lẫn cũ trên người cũng chưa từng gián đoạn. Cứ như vậy, ngày qua ngày, khi cậu bị hành hạ 3 tháng trong cái Địa Ngục mịt mù tăm tối, đến nỗi cậu tuyệt vọng cho rằng kiếp này vĩnh viễn sẽ không thể đi ra ngoài thì cứu tinh trời phái xuống xuất hiện.

Tại một buổi sáng sớm tràn đầy ánh mặt trời, một đứa bé dẫn một đám cảnh sát đột nhiên xông tới. Sau đó toàn bộ bọn họ được cứu, đứa bé trai kia là trong lúc vô tình phát hiện xưởng hàng dưới lòng đất này, lại không nghĩ rằng bản thân lại cứu được nhiều đứa trẻ đáng thương như vậy. Đứa bé trai kia chính là Hứa Dương.

Sau đó, đồn cảnh sát dán thông cáo, thông báo cho gia đình những đứa bé kia tới dẫn người về. Nhưng mà, ngoài dự liệu, một chú xa lạ lại tới lãnh cậu. Chú kia nói là bạn tốt của cha cậu, người chú đó không những đối xử vô cùng tốt với cậu, hơn nữa về sau lại còn đưa cậu đi nước Anh du học. Cậu cho rằng ngày tháng liền an tĩnh như vậy trôi qua, thì đột nhiên có một ngày có một người nói cho cậu biết, người hại chết cha mẹ ruột của cậu chính là người chú kia cùng một người khác ở trong nước.”

“Vậy lần này anh trở về ——” Tô Y vừa xào món ăn vừa kinh ngạc hỏi.

“Đúng, báo thù.” Diệp Thiên Hạo trả lời đơn giản mà quyết tuyệt.

“Nhưng mà, như vậy anh sẽ gặp nguy hiểm.” Cũng giống như đám người hôm nay, cũng là có liên quan đến việc báo thù của hắn đi?

Diệp Thiên Hạo ngẩn ra. Hắn cho rằng cô sẽ khuyên hắn: Oan oan tương báo đến khi nào mới kết thúc. Lại không nghĩ tới cô lại nói như vậy. Cô gái này quả nhiên khác thường. Một góc nào đó trong lòng đột nhiên sụp đổ, trở nên mềm mại hơn bao giờ.

Diệp Thiên Hạo mỉm cười hỏi: “Cô không cảm thấy tôi đáng sợ sao?”

“Trước kia cảm thấy vậy, nhưng bây giờ thì không. Trước kia tôi cảm thấy anh vừa lạnh lùng lại âm hiểm. Nhưng hiện tại tôi hiểu, chẳng qua là anh hận thế giới này.

Tôi cũng từng rất hận thế giới này, tại sao lại để cho tôi, mẹ, cùng anh trai phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy? Tại sao ba tôi lại ác độc vứt bỏ mẹ con tôi, để chúng tôi tự sinh tự diệt? Nhưng mà theo thời gian dần dần lớn lên, tôi hiểu. Thế giới này rất công bằng. Mặc dù cuộc sống khổ cực, nhưng tôi có mẹ cùng anh trai cẩn thân yêu thương. Đây chính là tài sản vô giá ông trời ban tặng. Có bọn họ, tôi chính là người giàu có nhất trên đời này rồi. Trời cao rất nhân từ, để cho tôi lần nữa tìm được cha. Mặc dù từ nhỏ cha chẳng hề quan tâm tôi, nhưng mà, dù sao tôi vẫn còn rất yêu ông ấy. Thật ra thì, không sợ anh chê cười, nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của tôi chính là tìm được cha.”

“Nguyện vọng lớn nhất?” Diệp Thiên Hạo đi tới bên cạnh Tô Y, cúi đầu nhìn cô. Tô Y vội vàng lau nước mắt, “Ha ha, mặc dù ông ấy cũng không phải là rất để ý tôi. Nhưng mà tôi chỉ cần biết ông ấy ở thành phố này, vẫn sống bình an là tốt rồi. Tôi đã đủ thỏa mãn.”

Diệp Thiên Hạo không nói chuyện nữa, chẳng qua là yên lặng trở lại trên ghế sô pha băng bó vết thương của hắn.

······

—— Cô gái ngốc, biết không? Hôm nay tôi đến nói cho cô biết những chuyện này, là sợ vạn nhất sau này tôi có làm chuyện gì có lỗi với cô, không hy vọng cô có thể tha thứ, chỉ cầu cô có thể hiểu được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.