Nhà Có “Sói” Đói – Chương 55 Nhưng Tô Y, tôi yêu em! – Botruyen
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhà Có “Sói” Đói - Chương 55 Nhưng Tô Y, tôi yêu em!

Thật ra thì, cô yêu ông. Bởi vì ông là khát vọng mơ ước cô theo đuổi từ nhỏ đến lớn. Hiện tại nguyện vọng trở thành hiện thực, cô cũng rất vui vẻ.

Nhưng mà, cô cũng hận ông. Hận ông từ bỏ mẹ. Hận ông những năm này không tìm đến cô. Hận ông làm cho người một nhà phải âm dương cách biệt.

Cho dù sống cùng một thành phố với ông, nếu không phải mùa hè năm nay cô đến trường học Thần Hi làm giáo viên rồi biết Lạc Vũ, có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết tất cả. 

Như vậy, cô liền viễn viễn không tìm được cha, vĩnh viễn không thực hiện được nguyện vọng. Cho nên, bây giờ có lẽ cô vui vẻ nhiều hơn một chút đi.

Tô Y đi từng bước về phía Lạc Thành Phong, trong lòng một trận đau khổ, nhưng mà chính cô cũng bị bản thân làm cho ngoài ý muốn. Cô rất bình tĩnh nói: “Ông đã đến rồi.” Nói xong, xoay người lấy chìa khóa mở cửa, không có nhìn thẳng vào mắt ông. “Mời vào.”

Lạc Thành Phong đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sô pha, từ đầu chí cuối không có nói một câu.

Tô Y nhìn ông, giọng nói bình thản nói: “Uống trà hay cà phê? Nhưng mà cà phê nhà tôi là cà phê hòa tan, nếu ông không ngại ——”

“Không cần, con ngồi xuống đi.” Đây là câu thứ hai ông nói với cô trong 22 năm qua. Khi Lạc Thành Phong nghe Tô Y nói hai chữ “nhà tôi” này, trong lòng cũng đang rỉ máu.

Đứa nhỏ, đều tại cha, không cho con một ngôi nhà chân chính thuộc về mình!

Giọng nói của Lạc Thành Phong có chút khàn khàn, rõ ràng cho thấy bởi vì khóc. Ánh mắt ông thâm thúy phức tạp, nhìn Tô Y đến nháy mắt cũng không nháy mắt. Hồi lâu sau, ông ngưng mắt nhìn cô, vừa đau lòng lại vừa vui mừng nói: “Con cùng mẹ con rất giống nhau.”

Trái tim bị hung hăng cắt một chút, từ từ đau đớn. Chuyện năm đó, Tô Y đã từ Tô Tâm Chỉ biết được chuyện của mẹ ruột. Nhưng mà nghe Lạc Thành Phong ở trước mặt cô chính miệng nói về mẹ ruột mình, tâm tình lúc này của cô vẫn là phức tạp khó phân biệt.

Rõ ràng là nên hạnh phúc, tuy nhiên lại thiếu mất một người. Rõ ràng là nên trách tội ông, nhưng mà cái loại tình cảm gọi là hận đó giờ phút này lại biến mất hầu như không còn!

“Ông —— Năm đó là thật lòng yêu mẹ sao?”

Trong mắt Lạc Thành Phong xông lên tia bi thương ảm đạm, nước mắt hối hận từ từ chảy ra. “Nếu như cha nói phải, con sẽ tin sao?”

“Sẽ!” Gần như là bật thốt lên, không mang theo bất kỳ do dự nào. Tô Y cũng kinh ngạc với câu trả lời của mình, chẳng qua là trong lòng có giọng nói liên tiếp lập lại. “Ông ấy là cha cô. Là người đã từng theo đuổi mẹ rất nhiều năm. Là người đã từng cưới mẹ. Cho dù không vì điều gì khác, chỉ vì giờ phút này trong mắt ông chảy ra nước mắt chân tình kia đi.
Nhưng mà, nếu như cậu không trở về, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không gặp cô, cũng sẽ không thể tìm được ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời cậu, cũng không bao giờ….. vui vẻ cười nữa.

Cô là ánh mặt trời của cậu. Cậu lại không thể làm hoa hướng dương đi theo ánh mặt trời. Bởi vì, cậu không xứng!

Rõ ràng ánh mặt trời dịu dàng làm ấm thân thể, lại ấm không tới trái tim lạnh như băng của cậu. Hốc mắt Hạ Vũ Hiên đột nhiên ướt, kể cả tấm vải đen che mắt cũng bị ướt loang ra một mảng lớn.

————

Khi đó cậu cũng không biết, tại sao nhìn thấy cô liền có thể cười.

Cho đến sau này nhìn thấy nước mắt của mình, mới hiểu được.

Thì ra là, cô quan trọng như vậy.

————

Cậu vẫn sợ hãi tình yêu, vẫn bài xích tình yêu.

Bởi vì cậu là một tòa núi băng, một khi đáy lòng dấy lên lửa yêu, sẽ từ từ hóa thành vô hình.

Cho nên, câđu chưa bao giờ nghĩ tới người yêu, cũng không hy vọng xa vời bị yêu.

Cho nên, không nên đối tốt với cậu, không để cho trong lòng cậu cảm nhận được ấm áp.

Bởi vì, cậu sợ, cậu sợ cho dù núi băng hóa thành nước, cũng chảy không vào trong lòng của cô.

Nhưng Tô Y, tôi yêu em! Tô Y —— Tại sao lại có cái kết cục này?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.