Tô Nhiên cảm thấy người trong ngực cứng đờ bất động, xem ra lại dọa sợ cô rồi. Đồ nhát gan vô dụng! Chỉ là mổ một cái, nếu hôn sâu cũng không thể hù dọa đến bất tỉnh nha. Thật đúng là hao tổn tâm trí. Sau này phải làm sao bây giờ? Cuộc sống tính phúc của anh a~~ Thật là mù mịt ——
“Này! Em đang phát ngốc cái gì?! Cái dù bị nghiêng rồi!”
“À? Ồ!” Tô Y bị Tô Nhiên rống một tiếng hồi hồn, vội vàng nắm chặt cán dù, cũng không dán ngẩng đầu, chẳng qua là gương mặt đỏ bừng, giọng nói ấp úng, oán trách: “Anh, sao anh lại hôn em?!”
“Đương nhiên là phần thưởng cho việc em ngoan ngoãn cùng anh về nhà.” Sói xám lớn cười đến đường làm quan rộng mở, giống như mèo trộm mỡ!
Gương mặt cô bé quàng khăn đỏ từng mặt đến mông, vặn lông mày kháng nghị: “Nhưng mà, anh hôn lộn chỗ.” Anh hôn sai chỗ rồi, phải hôn vào mặt!
“A, không sai, chính là chỗ đó.”
Tô Y bất chợt ngẩng đầu lên cực kỳ kinh sợ nhìn Tô Nhiên, trong giọng nói đều là không thể tin. “Anh —— Anh có biết hôn nơi đó đại biểu cho cái gì hay không?”
Tô Nhiên thu hồi nụ cười xấu xa nhìn Tô y, hai tay ôm cô dùng sức nhấc lên một chút. Sau đó lại cúi đầu hôn một cái ở trên môi thơm của cô. Vẻ mặt siêu cấp vô lại, giọng nói hết sức muốn ăn đòn.
Anh nói: “Không biết nha, em nói cho anh biết đi.”
Được, đây chính là anh muốn cô nói! Tô Y khẽ cắn răng, trong lòng lấy ra quyết tâm tráng sĩ cắt cổ tay, bất kể giá nào!
“Anh —— Anh yêu em!”
Tô Y nói xong nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ giống như trứng gà đỏ, còn vù vù bốc hơi nóng. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, hù chết cô! Trong lòng chuẩn bị sẵn sàng, một lát bất kể anh cười nhạo đả kích cô như thế nào, cô cũng phải chịu đựng.
Thật đúng là, tự gây nghiệt, không thể sống a!
Tô Y ôm tín niệm hẳn phải chết, chờ đợi bão táp đến.
. . . . . .
A? Tô Nhiên như thế nào còn không đả kích cô? Cho tới nay, trong lòng Tô Y, anh thiên sứ thần thánh không thể xâm phạm chỉ có thể xa xa đứng nhìn, cho nên ngàn vạn lần cũng không dám có một chút ý nghĩ không an phận nào với anh.
Giống nhau, một người bình thường như cô, cô cũng rất tự biết rõ. Đánh chết Tô Y cũng không có can đảm nghĩ Tô Nhiên sẽ thích cô. Việc này so với để cho cô trúng 500 vạn còn không thực tế bằng.
Cho nên vào lúc này Tô Y ở trong ngực Tô Nhiên liền bắt đầu lo sợ bất an, ánh mắt từ từ nâng lên, xẹt qua cổ áo tinh tế của anh, cái cổ trắng nõn, cái cằm kiên nghị, môi mỏng khêu gợi…… Cô nghe được cổ họng mình không kìm hãm được “ừng ực” một tiếng. Thật đúng là sắc đẹp thay cơm! Hắc hắc~~
Quả nhiên lời này có tác dụng, sói xám lớn dừng lại, anh cũng không quay đầu, chẳng qua là giữa luồng không khí lạnh hạ xuống một đạo thánh chỉ: Lại đây!
Vì vậy đầu gỗ nào đó liền chạy nhảy bay tới, ngước mặt cầu xin: “Anh đừng tức giận, em nói xin lỗi anh, anh thật đẹp trai. Anh rất đẹp trai còn không được sao? Ha ha ~~”
Tô Nhiên ghét nhíu nhíu mày, ai muốn nghe cô nói cái này! “Muốn anh tha thứ cho em, có thể, chỉ cần em làm cho anh vui vẻ.”
“A? Như thế nào mới có thể làm cho anh vui vẻ? Vậy em kể chuyện cười cho anh nghe nha!”
“Em ngu ngốc! Không muốn! Đổi!”
“A, vậy em về nhà nấu cơm cho anh ăn nha!”
“Em cho rằng ai cũng giống như em chỉ biết ăn thôi sao?! Đổi!”
“A, vậy anh mắng em không biết xấu hổ đi! Như vậy có phải sẽ có thể vui vẻ hay không? Ha ha!”
“Em có phải đang cố ý chọc giận anh có đúng hay không? Em biết phải làm như thế nào cho anh vui vẻ mà!”
Việc này thật sự làm khó Tô Y rồi, cô chỉ biết Tô Nhiên làm như thế nào cho cô vui vẻ. Anh ôm cô, cô liền thật vui vẻ nha. Nghĩ tới đây, Tô Y cực kỳ dũng cảm không biết sợ nói: “Nếu không, em ôm anh nha?”
Tô Nhiên còn kém hộc máu! Tức giận cũng vì thế dâng cao!
Cho em giả ngây giả dại! Chết tiệt! Xem anh thu thập em như thế nào!
Vì vậy, Tô Nhiên vươn hai tay kềm ở hai vai Tô Y, dùng lực kéo cô vào trong ngực mình, dán thật chặt vào thân thể mềm mại của cô, trong mắt lóe ra tia sáng sâu thẳm.
Một tay Tô Nhiên bóp chặt hông Tô Y, một tay khác khẽ vuốt ve gương mặt tròn trỉn của cô. Nơi đi qua, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Tô Nhiên diêm dúa, lẳng lơ, tà mị nói: “Em hôn anh một cái anh liền tha thứ cho em!”
Người trong ngực trong nháy mắt liền bị tia chớp “rắc rắc” đánh trúng! Vẻ mặt cứng ngắc! Gương mặt ngốc trệ! Còn không nhúc nhích! Khiến Tô Nhiên nhìn liền không khỏi chán nản!
Biểu hiện này của Tô Y quá đả kích nhiệt tình của Tô Nhiên rồi. Đã làm rõ ràng rồi, thật ra anh không phải là mẫu đàn ông thành thục. Không phải là lũ lụt, thú dữ. Động một chút là cô lại làm ra vẻ mặt nhìn thấy dã thú bị giật mình này làm gì chứ? Ngay cả hôn môi một cái cũng khó khăn như vậy!