Lục Hàn Tịch đói
bụng, đi vào nhà quen cửa quen nẻo cầm lấy một bịch khoai tây chiên mở
ra liền bỏ vào trong miệng, còn không ngừng lải nhải nói: “Nhiên Nhiên,
tránh nhiều năm như vậy vẫn bị cô ta đuổi theo, mạng của cậu ta sao lại
khổ như vậy?”
Trong lòng Tô Y bị buồn phiền che kín, đặt mông
ngồi xuống ghế sô pha, tức giận nói: “Em thấy hai người bọn họ rất xứng
đôi nha, tiếp tục duyên phận kiếp trước.”
Lục Hàn Tịch ném một
miếng khoai tây chiên trúng vào người Tô Y, tức giận vì ai kia, “Tiếp
tục cái đầu em. Tô Nhiên vốn không thích cô ta.”
Tô Y không muốn
thảo luận tiếp về đề tài của Tô Nhiên cùng mỹ nữ, dứt khoát chỉa mũi dùi về phía Lục Hàn Tịch. “Đúng rồi, anh cảm thấy Tiểu Nhược của em như thế nào? Có phải quyết định kính nhi viễn chi* hay không?” Hừ, hù chết anh. Xem anh còn dám lại đi trêu chọc Tiểu Nhược của cô hay không.
*kính trọng nhưng không gần gũi.
Lục Hàn Tịch nghe lời này liền tức giận quăng bịch khoai tây chiên lên khay trà, nổi khiếp sợ vẫn còn trên gương mặt. “Tiểu —— Nhược? Anh thấy cô
ấy một chút cũng không “nhược”. Cô ấy rất cường tráng nha. Em cũng biết
đúng không? Ngày hôm đó cô ấy lấy xe của anh chạy mất, uy hiếp anh lấy
tiền mang đến chuộc. Kết quả, kết quả cô ấy liền buộc anh tiêu phí hơn
một ngàn đồng ở tiệm thuốc nhà cô ấy. Anh đã phải mua về một đống thuốc
cho mẹ già, bà liền đánh anh một trận, nói anh nguyền rủa bà chết sớm.”
“Ha ha! Cô cũng không phải là nhân vật anh có thể tiêu hóa được. Anh nên
sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa đi.” Tô Y ngồi trên sô pha cười đến
chổng vó, nhìn có chút hả hê.
Lục Hàn Tịch bị Tô y làm cho tức
giận muốn nghẹt thở, đi rót ly nước uống xong còn ợ ba cái. Sau đó gắt
gao nhìn chằm chằm khe cửa, nghi ngờ hỏi: “Nhiên Nhiên rơi vào ôn nhu
hương rồi hả? Sao đến bây giờ còn chưa về?”
“Tốt nhất là ôn nhu
giết anh ấy!” Tô Y vừa dứt lời, Tô Nhiên liền mở cửa ra. Vừa ngẩng đầu
đã nhìn thấy cặp móng vuốt của tên lưu manh đang ở phòng khách nhà anh
ăn khoai tây chiên. Tô Nhiên ghét bỏ, mặt mày nhăn nhó. “Vì sao cậu lại
tới?” [Chú ý: Chữ “LẠI” được nhấn mạnh…..]
Lục Hàn Tịch lập tức
Tô Y khoanh tay âm dương quái khí hỏi: “Hai vị tiểu soái ca, cảm giác cùng nhau về nhà lấy sách có vui không?”
Lạc Vũ cùng Thành Tuấn nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau trả lời: “Dạ, tốt lắm. Hắc hắc. Xin chào cô giáo mới.”
Tô Y không có ý tốt cười một tiếng, nói: “Cô không phải họ Mới, cô họ Hách*. Sau này các em gọi cô là cô giáo Hách là được!”
*Có nghĩa là đẹp.
Triệu Nhất Tâm lại lanh miệng chen vào nói: “Thôi đi, cô giáo lừa gạt ai đó.
Hứa Dương hiệu trưởng đã nói cho chúng em biết, hiệu trưởng nói cô giáo
tên là Tô Nhất, hay là Tô Nhị gì đó.”
“Là Tô Tam!” Lạc Vũ cười lớn giành đáp!
“Câm miệng!!” Tô Y giận đến mặt cũng xanh biếc. “Chép lại kiến thức trên
bảng đen vào trong vở đi cho cô!” Em mới gọi là Tô Nhị đó! Cực kỳ không
thích nghe chữ “Nhị” này.
Lạc Vũ ôm sách trong ngực, thần thần bí bí nói với Tô Y, “Hắc hắc, cũng không thể chép vào trong quyển sách này được.”
Tô Y lập tức hứng thú, “A, sách gì vậy? Sách đồi trụy sao? Không sao, cô
sẽ không cười em. Người không phong lưu uổng thời thiếu niên nha. Ai mà
không có xem qua loại sách đồi trụy này.”
Lạc Vũ hết sức khinh
thường trừng mắt về phía Tô Y. “Cô giáo nói xem, cô giáo là người lớn mà thái độ làm người sao lại suy nghĩ đến những thứ không khỏe mạnh như
vậy? Thật là khỗ cho thế hệ sau. Đây chính là một cuốn sách hay. Em nói
này cô giáo mới gấu trúc, cô có xem tiểu thuyết không? Cô biết Tô Nhiên
không? Nghe nói anh ấy rất là đẹp trai. Em chính là cơm của anh ấy.”
“Đối với mình anh ấy chính là phấn*!” Thành Tuấn cũng chen vào đắc ý bảnh chọe.
*Phấn đây nghĩa là phấn trang điểm.
Tô Y thật là bị shock một chút. Tiểu thuyết gì đó của Tô Nhiên quả nhiên
rất được hoan nghênh. Vậy thì thế nào? Có hot thì cô cũng không xem. Ai
bảo anh muốn qua lại cùng mỹ nữ cách vách chứ! Xem cô bôi nhọ anh như
thế nào.
“A? Anh ta rất đẹp trai sao? Sao cô lại nghe nói anh ta là một tên biến thái nhân cách phân liệt thời kỳ mãn kinh chứ?”