Mỹ nam tới đây! Khụ khụ ~~ Xin chào các vị độc giả! Tôi chính là Lục Hàn
Tịch tuyệt thế cực phẩm đẹp trai nháy mắt giết vạn thiếu nữ thiếu phụ.
Cái gì? Cô nói cuốn tiểu thuyết này nhân vật cô thích nhất là tôi? Ai
nha, kia làm sao bây giờ? Cô to gan thổ lộ tiếng lòng như vậy sẽ bị
những fan hâm mộ khác của tôi hành hung. Cô phải len lén yêu thích tôi
biết không? A! Tác giả biến thái sao lại đánh tôi? [Thanh Đình: Hãy bớt
sàm ngôn đi! Nhanh chóng diễn đi!]
Được rồi! Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh!
Nói cho mọi người biết, Thời điểm tôi lên tiểu học năm thứ ba đã được một đám nhóc đuổi theo phía sau mông rồi!
Chỉ là, bọn họ đuổi theo tôi không phải là sùng bái tôi, cũng không phải là bị tôi cuốn hút. Mà là cả đám đuổi theo đánh tôi. Ai bảo toàn trường
tôi là nam sinh đẹp trai nhất. Bọn họ ghen tỵ tôi! ╭(╯^╰)╮ Được rồi, tôi nói thật, nhưng thật ra là vì bình thường tôi hay khi dễ bọn họ, cho
nên bọn họ rốt cục không thể nhịn được nữa bạo phát khởi nghĩa!
Cô hỏi khi đó tôi có sợ hay không? Buồn cười, tôi đã quen mặt người. Nhưng mà, vì thế tôi thường núp ở nhà vệ sinh nữ trộm khóc. Còn bị cô giáo
hiểu lầm thành tiểu lưu manh. Thật là mất mặt~~
Sau đó mẹ tôi
thay tôi ra mặt giải quyết đám nhóc kia, dĩ nhiên điều kiện là sau này
tôi phải thu liễm, không thể tùy tiện khi dễ bạn học nữa. Tôi nghe lời
mới là lạ.
Khi đó, trong rừng cây ở trường tiểu học tốt nhất
trong trấn, một nam sinh ở sau lưng tôi quơ tay múa chân, một đám nữ
sinh giống như con quạ hô to về phía tôi: “Wow! Đẹp trai ngây người,
ngầu muốn chết, đơn giản không cách nào diễn tả được. Anh ấy mà nhìn tôi một cái thì có đi tìm chết cũng đáng giá.” Dĩ nhiên, câu cuối cùng có
chút khoa trương. Dù sao khi đó, ngoại trừ giáo viên cùng hiệu trưởng
không thừa nhận thân phận cùng địa vị của tôi, nhưng mà trên dưới già
trẻ toàn trường đều có vài phần kính trọng đối với tôi, xưng tôi là
Thần. [Thanh Đình: Là bệnh thần kinh thì có! -_-|||]
Khi đó, ba
chữ Lục Hàn Tịch đơn giản chính là thần thoại. Tôi sống trong thần thoại không buồn không lo, tiêu diêu tự tại vui đến quên cả trời đất. Nhưng
mà đột nhiên có một ngày, thần thoại của tôi bị một con mọt sách phá vỡ.
Vốn tôi được nữ sinh toàn trường công nhận là bạch mã hoàng tử, nhưng đám
quạ kia kể từ ngày nhìn thấy người mới, từ đó về sau liền không bao
giờ….. liếc mắt nhìn tôi một cái nào nữa. Sau lại, có một lần tôi đang
chơi bóng trong sân thể dục, đột nhiên nghe được một đám quạ đen xì xào
tôi có anh em, có em gái, còn có thêm một người phụ nữ kiên cường có thể làm mẹ. Ngày đó, lần đầu tiên bài tập làm văn chân tình phát ra từ nội
tâm được thầy giáo cho 90. Cho tới bây giờ tôi còn cất kỹ đôi vớ tôi
thích nhất hình chuột Mickey đã không còn mang nữa.
Có khả năng
là bởi vì lần đó khích lệ, từ đó tôi không cúp học nữa, nghiêm túc nghe
giảng bài, ngay cả thành tích cũng nâng cao lên. Thời gian sau khi lên
tới cấp hai trung học, tôi cùng Tô Nhiên thành Tuyệt Đại Song Kiêu của
toàn trường.
Nhưng lớp mười năm ấy, cha tôi treo cổ!
A,
không phải, là được điều nhiệm công tác! Ha ha! Điều đến làm giáo sư
trường đại học thành phố S. Nhà chúng tôi liền gặp phải vấn đề dọn nhà.
Tôi không muốn tách ra cùng Tô Nhiên, vì thế thời gian ấy là thời gian
khó qua nhất của tôi, cũng len lén rớt vô số nước mắt. Nhưng tôi không
ngờ Tô Nhiên cùng em gái ngốc của cậu ta vì đuổi theo tôi nên cũng thi
đến trường đại học thành phố S. Hơn nữa em gái ngốc của cậu ta vì tìm
tới tôi cho nên thà bị học lại một năm cũng muốn thi vào trường đại học
thành phố S. Tôi rất cảm động cũng rất vui vẻ. Phản đối, những giọt nước mắt kia của tôi không phải rơi uổng công rồi hay sao? [Thanh Đình: Cậu
đúng là đồ cuồng tự luyến!]
Tôi hỏi Tô Nhiên vì sao vẫn đối xử
tốt với cô em gái ngốc kia như vậy. Thì ra là tên nhóc này đối với con
gái người ta có chủ ý xấu. Cậu ta còn thề son sắt nói tương lai muốn kết hôn với em ấy. Hù chết tôi rồi. Đây không phải là con dâu nuôi từ bé
trong truyền thuyết hay sao? Ánh mắt Tô Nhiên thật là xa. Nhưng mà bởi
vì mẹ cậu ta vẫn không cho nói ra thân thế thật sự của em gái ngốc của
cậu ta, cô nhóc ngốc kia vẫn xem Tô Nhiên là anh trai. Aiz, một đôi này
nếu có thể cùng nhau, tôi phải thay Tô Nhiên dập đầu với ông trời.
Cộng thêm gần đây lại lòi ra một tiểu tình địch, ngày tốt của Tô Nhiên có
thể đến sa? Không chừng ngày nào đó bà xã nhỏ tỉ mỉ che chở hai mươi mấy năm liền bị người khác đoạt đi. Cho nên tôi phải nghĩ kế giúp Tô Nhiên. Tôi nóicậu ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến
cùng, gạo sống nấu thành cơm chín với em ấy là được. Mỗi ngày đỡ phải lo lắng đề phòng còn sợ thức ăn trong miệng của mình bị người khác ăn. Kết quả, lời tôi còn chưa nói hết liền bị Tô Nhiên nhấc chân hung ác đá một cái. Hu hu hu, đau quá! Lòng tốt của tôi~~ Thật là ủy khuất ——
Hỏng bét nữa rồi! Tối nay trên giường Tô Nhiên là bà xã nhỏ đang bị bệnh
nằm, nếu như cậu ta cầm giữ không được thì làm sao bây giờ? Sẽ không
phải là nấu gạo sống thành cơm chính, tạo người đi? Ha ha ha ——
A~~ Tác giả biến thái, đừng đi mà, cơm đùi gà đã hứa đâu? Không phải cô nói tôi diễn thật tố sẽ cho tôi cơm đùi gà hay sao? Cô là đồ lường gạt! Tôi sẽ kêu Tô Nhiên đánh chết cô!