★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Người ngoài hành tinh muốn sinh đứa nhỏ ★☆※☆★★☆※☆★
Sau khi người ngoài hành tinh bắt Tô Y đi, khởi động phi thuyền UFO.
Người ngoài hành tinh Giáp: Tiểu Ất, cậu có cảm giác được phi thuyền của chúng ta nặng hơn không ít hay không?
Người ngoài hành tinh Ất: Đó là bởi vì cô gái nhân loại này quá nặng!
Tô Y: -_- |||~~~
Người ngoài hành tinh Giáp: Không phải, nhất định còn có vật thể khác không rõ ở trên phi thuyền.
Vì vậy liền được Lục Hàn Tịch trốn trong góc.
Lục Hàn Tịch: Người ngoài hành tinh đại ca, thuận tiện dẫn tôi đi luôn đi, để cho tôi cũng được đi du lịch vũ trụ!
Người ngoài hành tinh Giáp: Má ơi! Hù chết tôi rồi! Sinh vật này lớn lên quá
kỳ lạ! Hù chết tôi rồi! Tiểu Ất, sao cậu lại bị dọa đến hôn mê rồi? Mau
tỉnh lại!
Lục Hàn Tịch: (╰_╯) Cái thẩm mỹ gì đây?! Tôi cũng chưa chê bộ dáng xấu xí của các người đâu, giống y như đống phân!
Người ngoài hành tinh Giáp: Quá dọa người! Mau đá con quái vật này xuống đi!
Người ngoài hành tinh Ất: Không được! Giữ hắn ta lại còn có chỗ dùng.
Lục Hàn Tịch: Đúng đúng đúng! Không cần đá tôi xuống. Đúng rồi, người ngoài hành tinh đại ca, tôi có chỗ nào có ích?
Người ngoài hành tinh Ất: Gần đây chúng tôi đang nghiên cứu làm thế nào để đàn ông khác tinh cầu sinh đứa bé!
Lục Hàn Tịch: Ôi mẹ nó! Để tự bản thân tôi nhảy xuống!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Đầu Tô Y mơ mơ màng màng, cũng không chú đến giọng điệu ái muội của anh lúc này, chỉ là cả thấy vòng ôm của anh thật thoải mái, ấm áp. Vì thế lại
càng chui vào trong lòng anh, cúi đầu áy náy nhỏ giọng trả lời: “Thực
xin lỗi anh trai, làm cho anh lo lắng rồi. Về sau —— sẽ không có lần sau nữa.”
Từ bệnh viện gấp gáp chạy về, Lục Hàn Tịch thở hổn hển,
vẻ ân cần hỏi cô: “Em gái Tiểu Y, như thế nào lại đột nhiên phát sốt
vậy?”
”A, bị dầm mưa, không mang theo dù.”
”Như thế nào không tìm chỗ trú mưa? Bị mắc mưa nguyên một buổi chiều hay sao?”
”Chúng em không có ở trong thành phố, em đi cùng một người bạn đến công viên
tưởng niệm phía Đông. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu ấy.”
”A? Là
bạn thân của em sao? Bạn học? Có phải là một soái ca hay không? Ha, mau
nói cho anh nghe một chút.” Lục Hàn Tịch biến thân thành một con chó bát quái, ngồi xuống bên cạnh Tô Y, tha thiết hỏi. Sẽ moi ra tin tức nhanh
thôi, Tô Nhiên, cậu chờ tin tức tốt của tôi đi.
Tô Y dựa vào đầu
giường vô lực cười cười. “Thật ra cũng không tính là bạn bè, chúng em
mới quen biết không được mấy ngày. Cậu ta trong lúc vô ý hại chết mẹ của mình, tuổi còn trẻ mà phải gánh vác rất nhiều áp lực. Đúng rồi, anh
trai của em có tức giận hay không?’
”Cậu ta? Cậu ta mới sẽ không
giận em đâu. Cậu ta lo lắng cho em còn không kịp đâu. Nhiên Nhiên ở nhà
vẫn luôn chờ điện thoại của em, cũng nhanh gấp muốn chết. Em đến chiều
tối còn không có chút tin tức, cậu ta còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì. Được rồi, hiện tại không có việc gì, cậu ta đang ở phòng bếp nấu
cháo cho em. Em như thế này ăn xong cháo, ngủ một giấc thật ngoan thì sẽ khỏe, ngày mai anh lại tiêm cho em, anh đi ra ngoài.”
Lục Hàn
Tịch mang theo mật báo vừa lòng mà trở về, để lại Tô Y một mình ngồi ở
trên giường ngẩn người. Lời nói của Lục Hàn Tịch còn văng vẳng bên tai,
“cậu ta mới không giận em đâu, cậu ta lo lắng cho em còn không kịp đâu.”
Anh trai, thật xin lỗi.
Chợt, cửa mở ra, Tô Nhiên bưng một chén cháo nóng bốc hơi mỉm cười đi vào. Đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Y, trước tiên đặt cháo trên tủ đầu giường,
sau đó vươn tay phải, mu bàn tay thăm dò trán của cô một chút, yên tâm
nói: “Không còn nóng như vừa nảy nữa rồi. Đói bụng không? Anh nấu cháo
thịt nạt em thích ăn nhất nè, đến, há miệng, anh đút em ăn.”