Tôi chỉ là muốn thay cô che gió chắn mưa mà thôi.
Mặc kệ đã qua bao nhiêu mùa hạ, Tô Y vĩnh viễn cũng sẽ không quên, đã từng
có một nam sinh quần áo ướt đẫm, đứng trước mặt cô, chân thành nói với
cô: Tôi chỉ là muốn thay cô che gió chắn mưa mà thôi.
······
Chung cư Không Trung Lâu Các, lầu 12.
Nhìn ngoài cửa sổ, mưa ào ào trút xuống, trong lòng Tô Nhiên không thể khống chế mà nhanh chóng níu chặt. Cầm di động của Tô Y trong tay, nhóc con
kia lúc đi thế nhưng vội vàng không mang theo điện thoại. Nhưng mà qua
hết cả buổi trưa, cô là đi chỗ nào rồi? Như thế nào thời gian cơm chiều
không trở về nhà cũng không gọi một cú điện thoại chứ?
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng khách vang lên, Tô Nhiên vội vàng chạy tới bắt máy. “Y Y!”
”Ha ha. Tiểu Nhiên, là cô đây.”
”A, là cô à.” Tô Nhiên rõ ràng rất thất vọng.
Mẹ Lục giả vờ giận mắng: “Như thế nào, không muốn nghe thấy giọng nói của
cô? Cư nhiên làm người ta thất vọng như vậy! Thật là bất hiếu! Cùng một
dạng với thằng ranh con kia. Đúng rồi, tên súc sinh kia đâu?”
”Ha ha, cậu ta còn chưa về.” Nghe được Lục Hàn Tịch bị mắng, tâm tình của anh thoáng một cái cũng trở nên tốt một chút.
”Ai ~ mấy ngày này lại phiền toái mấy đứa, chờ nó trở về, nói với nó trở về nhà đi.”
”Tính cô nóng nảy như vậy cậu ấy còn dám trở về sao? Hai hôm trước cô đến
bệnh viện đánh cậu ấy, lúc con bôi thuốc cho cậu ấy, phía sau lưng đều
là da tróc thịt bong rồi. Cậu ta sợ bị đồng nghiệp chê cười, cũng không ở lại bệnh viện xử lý. Cô, người đối với con trai ruột của mình thật đúng là xuống tay thật ngoan.”
Mẹ Lục không cho là đúng. “Cô chỉ là nhẹ nhàng quất một gậy mà thôi.”
Tô Nhiên cười khẽ, “Cô à, công lực của cô bản thân cô còn không rõ ràng sao.”
”Được rồi, con còn dám giáo huấn cô? Nói với nó lần này về nhà, sau này cũng
sẽ không đánh nó nữa.” Đúng, chính xác là sau khi Lục Hàn Tịch rời nhà
ra đi rồi trở về nhà, liền có chiêu “đánh đôi”, không đánh tới không
xuống giường được thì không tính ngừng.
Tô Nhiên cười đồng ý đáp: “Được, con biết rồi.”
”Có rãnh rỗi mang Tiểu y tới đây chơi. Được rồi, cô cần phải nấu cơm rồi, Tiểu Nhiên, bye bye.”
bệnh viện.” Lấy di động qua vừa nhìn thấy, bên trên hiện lên tên của Lục Hàn Tịch.
”Cậu đoán hiện giờ tôi đang làm gì? Nhiên Nhiên ~~~”
”Ít nói nhảm! Y Y phát sốt rồi!”
”Cái gì? Người sắt như em ấy cũng phát sốt? Tôi đây vừa vặn có thể trở về
sớm. Các người ở nhà chờ, tôi mang chút thuốc về cho em ấy, đừng ép buộc em ấy đi bệnh viện. Thật sự là trời cũng giúp tôi. Chính là hiện tại
phải cân nhắc nên tìm cớ gì trở về trước 10 giờ đây ——” Bên kia đầu điện thoại Lục Hàn Tịch còn đang mù quáng vui vẻ, Tô Nhiên không kiên nhẫn
cắt ngang. “Đừng dài dòng! Cậu nhanh lên một chút!”
”Được rồi
được rồi, tôi lập tức lái xe trở về. Tôi hiện tại đang ở bệnh viện.” Anh đang tán gẫu cùng tiểu y tá trẻ tuổi xinh đẹp trong phòng trực ban.
Tô Nhiên cúp điện thoại ném qua một bên, từ trong ngăn kéo tìm được nhiệt
kế. 38.3 độ. Hoàn hảo hoàn hảo, không có nghiêm trọng như anh tưởng.
“Anh, em muốn uống nước.” Tô Y nhếch đôi môi nhỏ nhắn khô khốc, cố hết sức lên tiếng.
Tô Nhiên lập tức bưng tới một ly nước ấm, dựa vào đầu giường ngồi xuống,
nhẹ nhàng nâng đầu Tô Y lên, dựa vào trên ngực mình, đỡ bờ vai của cô,
nói khẽ: “Y Y, đến, uống nước.”
Sau khi Tô Y uống vài ngụm, chậm
rãi mở đôi mắt nóng hổi lên. Nhưng mà mí mắt vì sao lại nặng như vậy? Gì đó trước mắt đều mơ hồ. Chỉ có mùi hương bên cạnh là vẫn rõ ràng như
trước, bỗng nhiên cô cảm thấy mu bàn tay lạnh lẽo của anh đặt trên trán
cô, lập tức một trận mát rượi thẳng truyền đến trong lòng.
Cổ
họng căng lên, Tô Y khó chịu ho khan vài tiếng. Tô Nhiên ở một bên vỗ
nhẹ lưng cô, một bên đau lòng hỏi: “Rất khó chịu sao? Còn khát hay
không? Có đó bụng không? Lạnh hay không? Em nói với anh.”
Tô Y dựa vào trong lòng anh nhắm nửa con mắt cười đến thật suy yếu. “Anh, anh lúc này đặc biệt giống mẹ.”
Thật là sát phong cảnh! Luôn nói chuyện ngu ngốc!
Trong lòng Tô Nhiên hạ xuống một chút oán niệm nho nhỏ. Nhưng mà, Tô Nhiên
nghe câu nói thế lại yên tâm. Y Y của anh đang nói đùa, hoàn hảo, sốt
không quá nghiêm trọng. Tô Nhiên như trút được gánh nặng thở dài ra một
hơi, buông ly nước xuống ôm lấy cô, cằm để trên tóc cô. Bỗng nhiên cảm
thấy nghĩ mà sợ, ngay cả giọng nói cũng có chút run lên. Anh giống như
là ra lệnh hoặc như là cầu xin, nói: “Nhóc con, về sau đừng làm cho anh
tìm không thấy em.”