Tô Y cầu nguyện xong thì lên xe, nghiêm túc thắt dây an toàn. Ngửi thấy
trong xe có một mùi hoa thơm ngào ngạt, oán thầm nam sinh này làm gì lại xông xe của bản thân đến thơm như vậy. Không biết còn tưởng là xe con
gái nữa.
”Chúng ta đi đâu vậy? Còn có muốn tôi cùng cậu đi gặp
ai?” Tô Y không rõ ràng mà lên xe hoàn toàn là vì nhất thời đồng tình
với Hạ Vũ Hiên, nhưng nếu không hỏi rõ, nếu xảy ra chuyện thì người bị
đồng tình chỉ có cô mà thôi.
Hạ Vũ Hiên khởi động xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giọng điệu không có một tia dao động. “Đi gặp mẹ tôi.”
”Gặp mẹ cậu? À.” Tô Y bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Cô vốn muốn hỏi
cô đi theo làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ tinh thần chán nản của Hạ Vũ Hiên, cô lại không đành lòng mở miệng.
Cứ như vậy, hai người đều có
tâm sự riêng trầm mặc im lặng. Dọc đường đi đều không nói gì nữa. Một
tiếng sau, xe dừng lại ở công viên tưởng niệm phía Đông thành phố S.
”Đến.” Hạ Vũ Hiên nói xong liền xuống xe, từ phía sau cầm ra một đóa hoa hồng
mân côi tươi đẹp ướt át. Tô Y nhìn thấy mới hiểu được vừa rồi khi mới
vào xe liền nghe được mùi thơm mãnh liệt như vậy là đến từ đâu.
Hạ Vũ Hiên khóa xe, đứng đối diện Tô Y, nói: “Xe chỉ có thể chạy đến dưới núi, còn 40 phút lộ trình nữa phải đi bộ.”
”À.” Tô Y nhỏ giọng đáp một tiếng, trong lòng cũng không biết vì sao lại có cảm giác trầm trọng, giống như không khí hiện tại.
Gió thổi, báo hiệu giông tố sắp đến! Gió lạnh trên núi thổi bay chiếc váy
dài màu trắng của Tô Y, tóc dài xõa trên vai theo giọ tung bay, trong
không khí thoáng qua mùi hương molly nhàn nhạt.
Tóc đen, lông mày xinh đẹp, cặp mắt quyến rũ, đôi môi đỏ ửng. Ảnh chụp trước mắt nghiễm
nhiên là một mỹ nhân ngũ quan xinh đẹp, cười tươi như hoa, phong nhã tài hoa.
Hạ Vũ Hiên nhẹ nhàng đặt hoa hồng trước bia mộ, nhìn một bó hồng mân côi khác bên trái, không khỏi trào phúng nói một câu: “Ông ta
thế nhưng đã tới rồi.”
Sau đó đứng thẳng trước mộ, cung kính lạy: “Mẹ, đây là hồng mân côi mẹ thích nhất, sinh nhật vui vẻ!”
Nhớ tới anh trai, Tô Y giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ rồi. Hiện tại anh đang ở nhà làm gì? Có phải vẫn đang cùng tán gẫu với vị mỹ nữ kia?
Sẽ không nhớ tới cô sao? Sẽ bởi vì cô còn chưa về mà lo lắng cho cô sao?
Nghĩ tới đây, Tô Y quay đầu lại nói với Hạ Vũ Hiên còn đang sửa sang lại đầu tóc. “Đưa di động của cậu cho tôi mượn một chút, tôi quên mang theo
rồi.”
”Tôi không mang.” Hạ Vũ Hiên có chút áy náy nhìn cô. Hôm
nay cậu đi ra ngoài cố ý không mang theo điện thoại. Cậu không muốn bất
kỳ ai quấy rầy tới mình, vì thế cậu còn không để Tả Hữu Hộ pháp của cậu
đi cùng Nhưng mà nhìn bộ dáng gấp gáp
của cô hiện tại, trong lòng thật áy náy. “Thật ngại quá, hôm nay nếu
không phải vì tôi, cô cũng sẽ không——”
Tô Y cười ngắt lời xin
lỗi của Hạ Vũ Hiên. “Không có gì, hôm nay ít nhiều cậu kêu tôi cùng đi,
nếu không tôi nghĩ sợ cậu sẽ luẩn quẩn trong lòng.”
—— Cô, là đang lo lắng cho tôi sao? Nhưng mà tôi ở trong lòng cô lại tính là gì chứ?
Hạ Vũ Hiên không khỏi tự giễu cười khổ. Hiện tại hai người đều bị ướt đẫm. Cậu vừa không thể cởi quần áo khoác lên người cô, cũng không thể ôm cô
cho cô ấm áp. Huống chi, cậu cũng không có tư cách kia. Ngược lại để cho một cô gái như cô đứng ở chỗ này run rẩy cùng cậu. Mà cô còn nói là may mắn, bằng không sợ cậu sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Có lẽ gặp gỡ
được cô, cũng không phải là trùng hợp? Hạ Vũ Hiên hít sâu một cái, xoay
người, đi đến phía trước Tô Y, giơ hai tay lên chống hai bên cạnh tường
trên đỉnh đầu cô, cúi đầu, như cười như không nhìn cô.
Tô Y bị
nhìn cả người không được tự nhiên, sau lại thấy người nhích lại càng
gần, cảnh giác nói: “Cậu, cậu làm gì? Cách tôi gần như vậy làm gì?” Còn
vây tôi lại? Cẩn thận tôi không khách khí với cậu! Tôi có võ công đó!
Hạ Vũ Hiên biết lúc này trong lòng Tô Y lo lắng cái gì, chỉ là cũng không
đành lòng đùa giỡn cô. Vì thế thu liễm ý cười, thật nghiêm túc thật
nghiêm túc nói: “Tôi chỉ là muốn thay cô che gió chắn mưa mà thôi.”