★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Lý do của người ngoài hành tinh ★☆※☆★★☆※☆★
UFO hình dáng to lớn đáp xuống, từ bên trong xuất hiện hai vật thể tỏa ra màu xanh, người ngoài hành tinh, bắt lấy Tô Y đang ở nhà ăn cơm.
Tô Y: Các người vì sao lại bắt tôi?
Tô Nhiên: Chính là! Bộ dáng của em ấy không đẹp, chỉ số thông minh cũng không cao, không chịu làm việc, lại ăn nhiều. Không có một chút hữu dụng. Các người bắt em ấy có thể làm gì?
Tô Y (mồ hôi): Lời này nghe như thế nào lại kỳ quái như vậy ——
Người ngoài hành tinh: Chúng tôi cũng thật hoang mang, cái loại giống như củi mục như cô gái này như thế nào có thể sống đến hơn hai mươi tuổi? Cho nên chúng tôi muốn bắt cô gái này trở về trung tâm nghiên cứu!
Tô Y: o(╯□╰)o Lý do này, cô nên khổ sở hay là nên vui mừng đây? ——
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Chủ nhật, trời đầy mây.
Chân trời đen ngòm, gió to ôm lấy mây trên giường lớn trên bầu trời vong tình tìm chỗ nấp, giống như khẩn cấp sẽ có một trận hô mưa gọi gió điên cuồng.
Hai người ăn cơm trưa xong, Tô Y khoe tài đoạt lấy chén đũa cầm đi rửa. Bởi vì hai ngày nay Tô Nhiên vội vàng đuổi kết cục của bản thảo tiểu thuyết, cô không muốn làm chậm trễ thờ gian quý báo của anh.
Tô Y rửa chén xong, bước đến trước bể cá trong phòng khách nghiêm túc cẩn thận quan sát cá bạc nhỏ đang dưỡng thai. Xem ra, trong mấy ngày nay nó sẽ sinh. Bụng cá nhỏ phình ra một quả cầu, bên trong khẳng định chứa thật nhiều thật nhiều con cá nhỏ.
Tô Y đối diện bể cá ngây ngô cười, tiếng chuông cửa trong nhà vang lên. Chẳng lẽ là Lục Hàn Tịch đã trở về? Không đúng, hôm nay không phải anh ta muốn tăng ca hay sao? Tô Y nghi hoặc đi ra mở cửa, sau đó nhìn thấy một mỹ nữ 200%.
”Sao cậu lại ở chỗ này?” Tô Y đi tới hỏi.
”Chờ cô.”
Chỉ có hai chữ ngắn gọn, lại lay động lòng người nào đó.
”Vậy vì sao cậu không gọi điện thoại? Cậu chờ có lâu không?”
”Một buổi sáng mà thôi. Tôi muốn nhìn một chút xem có thể chạm mặt cô hay không.”
Hạ Vũ Hiên từ đầu đến cuối thủy chung không có ngẩng đầu, trong giọng nói cũng không mang theo vẻ trong trẻo ngày xưa. Tô Y nhớ lại tình cảnh ngày đó, vội vàng hỏi: “Hôm nay cậu không có việc gì chứ? Như thế nào?”
Một lát sau, Hạ Vũ Hiên mở miệng nói: “Theo tôi —— đi gặp một người.”
”Đi cùng với tôi được không?” Hạ Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Y. Tô Y chú ý đến hai mắt của cậu sưng đỏ tràn đầy tơ máu, giống như là đã khóc, trong lòng không tự chủ được căng thẳng. “Ừ, đi.”
”Trời mưa rất lớn, cậu có mang dù không?” Cô đi ra ngoài quá đột ngột, di động cũng không có mang.
”Tôi chưa bao giờ mang dù.” Hạ Vũ Hiên đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, bản thân tự chui vào, sau đó mở cửa kế bên tài xế. “Đi lên đi.” Trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Tô Y đứng tại chỗ, trong lòng bất mãn, nhỏ giọng nói thầm: Một chút cũng không thân sĩ. Người ta đều là từ bên ngoài mở cửa cho phụ nữ. Thôi, vì hôm nay tâm tình thiên nga trắng nhỏ không tốt liên không so đo với cậu ta. Tô Y lại ngẩng đầu lo lắng nhìn trời một chút. Ông trời, ông là người tốt, thời điểm con về nhà ngàn vạn lần đừng đổ mưa nha.
[Ông trời cũng thật bất đắc dĩ: Cái này còn phải xem hai vị lăn lộn trên ga giường kia rồi ——]