★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Bao che ★☆※☆★★☆※☆★
Lục Hàn Tịch (mặt không hiểu): Tôi nói Y Y nhà cậu như thế nào lại ngốc như vậy!
Tô Nhiên (trừng mắt nhìn Lục Hàn Tịch): Ngốc tôi cũng thích, tôi chính là thích em ấy ngốc như thế!
Lục Hàn Tịch (rớt cằm): Cậu có bị bệnh không! Em ấy còn mắng cậu là lão xử nam!
Tô Nhiên: Em ấy nói sự thật, tôi vốn là xử nam mà!
Lục Hàn Tịch đổ mồ hôi: Không phải chứ? Như vậy cũng bao che được? Nhưng mà em ấy còn mắng ——
Tô Nhiên: Cậu xong chưa? Cậu có phải muốn tôi nói cho mẹ cậu biết cậu ở bên ngoài lêu lổng thiếu chút nữa bị dính bệnh?
Mẹ Lục trốn ngoài cửa nghe lén vung cây gậy lau nhà: Lục Hàn Tịch, tốt lắm, đồ ranh con, xem mẹ đánh chết con!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Tô Y vốn đã hẹn An Tiểu Nhược 4 giờ buổi chiều không có lớp cùng đi ăn
KFC. Tô Nhiên không cho cô ăn những thứ này, cô cũng rất nghe lời, suốt
cà nửa năm không có ăn rồi.
Nhưng khi cô vui vẻ cầm theo phiếu
giảm giá, An Tiểu Nhược đột nhiên nói không đi được. Bởi vì bạn trai mắt tích hai tháng của cô ấy đã trở lại, mới vừa nhắn tin cho cô ấy, nói
muốn hẹn tối gặp mặt.
Tô Y yên lặng nhét phiếu giảm giá vào trong túi áo, một bên vui sướng phụ giúp An Tiểu Nhược. “Con nhóc chết tiệt
kia còn thất thần làm gì? Nhanh về nhà thay quần áo trang điểm đi. Lần
này cậu cần phải nói rõ ràng, vì sao lại không tiếng động liền bỏ rơi
cậu. Nếu anh ta dám có lỗi với cậu, mình liền thay cậu đánh cho anh ta
một trận.”
An Tiểu Nhược đi về phía Tô Y, nhăn nhăn cái mũi nhỏ,
cười có lỗi. “Tiểu Y, lần sau sẽ đi ăn cùng cậu. Trước tiên cậu hãy bảo
con sâu tham ăn trong bụng cậu kiên nhẫn một chút.”
Tô Y vừa gật đầu vừa đẩy An Tiểu Nhược, “Về nhà chuẩn bị một chút cho cuộc hẹn đi. Nhất định phải thật xinh đẹp.”
An Tiểu Nhược vì đền bù việc lỡ hẹn với Tô Y, đi đến siêu thị trước cổng
trường học mua năm thanh Dove cho cô. Đây là đồ ăn vặt Tô Y thích nhất,
bình thường cô vừa nhìn thấy chocolate liền giống như sắc lang gặp mỹ
nữ, mèo gặp mỡ. Muốn bao nhiêu vui sướng liền có bấy nhiêu vui sướng.
Nhưng mà, hôm nay, cô khác thường.
Một mình cô cầm năm thanh chocolate, ỉu xìu như sắp chết đi về nhà. Bởi vì
trước đó luôn suy nghĩ, cho nên ngồi trên xe bus lỡ mất hai trạm. Hiện
tại thê thảm từng bước một đi bộ trở về nhà.
Như vậy, cô nhóc đầu gỗ của chúng ta vì sao lại ngẩn người đây? Đáp án rất đơn giản, là vì
Tô Y nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của An Tiểu Nhược.
*D#!#Đ$^$L&?&Q^:^Đ* Cô nhóc độc thân của chúng ta lại lần nữa
không tự kiềm chế được thấy cảnh thương tình rồi.
Tô Y nhắm mắt lại, kéo chăn phủ lên đầu làm đà điểu. Ah?
Cái mùi này —— thật dễ ngửi! Là mùi hương của ánh mặt trời, hỗn hợp mùi
hương molly nhà nhạt, thơm ngát, có có một loại mềm mại, ấm áp, làm cho
người ta không lý do cảm thấy thanh thản dễ chịu.
Tận tình hít vào mùi hương vui vẻ này một lát, Tô Y chợt kéo chăn xuống, giương mắt nhìn rèm cửa sổ mới, lại bị cảm động rồi.
Hoa văn trên rèm cửa sổ này dĩ nhiên là hình anime cô thích nhất. Cô từng
tìm rất nhiều cửa hàng trên thật nhiều con đường ở thành phố S nhưng
không có chỗ nào bán. Sau này nghe nói chỉ có vài thành phố lớn trong
nước mới có sản phẩm. Không ngờ anh lại
mua được cho cô.
Tô Y lập tức rời giường mở tủ quần áo ra. Quả
nhiên, quần áo được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, so với bình thường cô
ném loạn một đống không biết đẹp mắt hơn bao nhiêu lần. Anh trai bình
thường là một người cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng lại hạ mình
làm những việc này cho cô?
Trong lòng Tô Y vừa vui vừa giận, hỗn
loạn cả lên, bắt đầu có chút tự trách rồi. Cô đi trở lại bên giường, từ
dưới gố lấy ra quyển nhật ký, chuẩn bị ghi lại sự việc của ngày hôm nay. Nhưng mà, cô vừa mở ra liền lại trợn tròn mắt.
Từng tờ từng tờ
tiền giấy im lặng nằm trong trang sách, có 1 đồng, 5 đồng, 20 đồng, còn
có 100 đồng. Tuy rằng mệnh giá không giống nhau, nhưng đều là tiền mới.
Cô còn lơ đãng phát hiện một điểm, chính là ba chữ số của mỗi dãy số
cuối cùng trên tờ tiền đều giống nhau, là ba chữ số: 520.
Anh là
từ chỗ nào làm ra nhiều như thế này? Cô nhớ thời điểm mừng năm mới năm
trước, cô từng nói với anh. Nếu có thể tìm được nhân dân tệ có chứa chữ
số 520, cô nhất định phải lấy ra đưa cho người thầm mến, lén biểu lộ tâm ý. Thì ra, anh trai chu đáo như vậy, còn nhớ rõ lời cô nói.
Tô T đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên. Nhất định phải đi ra ngoài nói
xin lỗi cùng cảm ơn anh trai. Cô buông quyển nhật ký, chạy tới mở cửa,
đi thẳng đến phòng của Tô Nhiên, lại không phát hiện bóng dán của anh.
Anh đi ra ngoài, dép lê của anh bị đổi rồi.
Anh trai đang tức
giận đi? Vừa rồi anh còn nói sẽ nấu cơm cho cô, nhưng cô lại —— Tô Y suy sụp cuộn tròn ở trên sô pha, bị hối hận vây quanh.
Đột nhiên,
nghe được tiếng mở cửa, Tô Y vui mừng quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn
thấy Tô Nhiên cầm một túi lớn màu đỏ, có in logo KFC. Anh nhìn thấy cô
giống như con mèo nhỏ phạm sai lỗi đi tới tiếp nhận đồ trong tay anh,
ngoài miệng cười trộm còn nhỏ giọng oán giận. “Anh trai, đây là đồ ăn
không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều không tốt cho thân thể.”
Tô
Nhiên sờ sờ đầu của cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều. “Ha ha, cô gái
ngốc, chỉ cần em thích, anh liền ăn cùng em. Còn giận anh trai không?”