★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Ganh đua so sánh ★☆※☆★★☆※☆★
Hạ Vũ Hiên cùng Tô Nhiên tranh giành người yêu, ganh đua so sánh với nhau.
Hạ Vũ Hiên: Tôi trẻ tuổi hơn anh!
Tô Nhiên: Tôi thành thục hơn cậu!!
Hạ Vũ Hiên: Vóc người tôi cao hơn anh!
Tô Nhiên: Tôi có sức hấp dẫn hơn cậu!!
Hạ Vũ Hiên: Tóc tôi đỏ hơn anh!
Tô Nhiên (mồ hôi): Này, này thì giống cái gì? Ngây thơ!!
Hạ Vũ hiên: Tôi yêu Tiểu Y hơn anh!
Tô Nhiên: Vậy thì có ích lợi gì? Em ấy không yêu cậu! Người em ấy yêu là tôi!!!
Tô theo (lộ vẻ háo sắc): Anh, dạy em làm thế nào theo đuổi soái ca bên kia đi! Ai, anh, sao lại ngất đi rồi? (⊙_⊙?)
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Thời điểm gần tối, ông xã mẫu mực ở trong phòng bếp rửa rau cắt rau, vội đến kinh khủng, mà bà xã ngốc bị lừa gạt lại chẳng hay biết gì lại đang
nhốt mình trong phòng Tô Nhiên, nói cho oau là: Dọn dẹp lại phòng cho
anh trai.
Thật ra thì, cô đang làm chuyện không thể gặp người!
Điện thoại di động của Tô Y đúng lúc này vang lên. Bởi vì di động của cô để
trên bàn trà trong phòng khách, Tô Nhiên nghe thấy chuông reo liền hướng về phía phòng anh mà gọi: “Y Y, có điện thoại.”
”A —— Anh nghe máy giúp em đi ——” Từ bên trong cửa phòng đóng chặt truyền đến giọng nói hàm hồ của Tô Y.
Lông mày Tô Nhiên nhíu lại, biết cô lại đang trộm cái gì. Chờ nghe điện thoại xong lại đi thu thập cô.
Tô Nhiên lau tay đi tới lấy di động màu hồng nhạt của Tô Y, nhìn thấy một dãy số lạ, “Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy?”
Bên đầu điện thoại kia lập tức truyền đến một nam trong trẻo vui mừng, “Tôi là bạn của Tô Y, cô ấy có ở đây không?”
Hừ! Có ở đây cũng nói không có! Thằng nhóc này chắc là “Hạ Vũ Hà” trong
miệng đầu gỗ kia đi? Trong lòng Tô Nhiên tuy rằng không vui nhưng ngoài
miệng giọng nói lại như cũ nho nhã lễ độ. “Là bạn của Y Y sao? Cậu tên
là gì? Cậu tìm Y Y nhà tôi có chuyện gì? Em ấy đi ra ngoài rồi, tôi có
thể chuyển lời lại cho em ấy.” Nghe thấy không, là nhà tôi ——
”Trong dòng họ cô gái có một chữ Thảo đúng không?” Ông cụ nói thẳng.
Tô Y sợ hết hồn, “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
”Ha ha, từ trong tướng mạo của cô gái, ông lão còn có thể nhìn ra họ của mẹ cô. Ông lão còn biết cô năm nay hai mươi tuổi; phải học lại một năm mới thi lên đại học; thuở nhỏ không có cha, thế nào, còn muốn ông lão chứng minh thêm không?”
Lúc này Tô Y hoàn toàn ngây ngẩn cả người,
ngẩng đầu đờ đẫn nhìn Tô Nhiên, nhìn thấy anh cũng hơi hơi ngẩn ra, khó
tin nhìn ông cụ.
”Vậy ngài có thể nói một chút chuyện của ba cháu hay không?” Tô Y tiến lên một bước khẩn trương hỏi. “Ngài có thể nói
cho chúng cháu biết ông ấy ở đâu? Ông ấy còn có thể trở lại tìm chúng
cháu hay không?”
Tô Nhiên nghe xong trong lòng đau xót, lại nhìn
thấy ông cụ có vẻ suy tư, nhân cơ hội nhìn anh một cái. Sau đó tỉnh tụi
nhìn về phía Tô Y nói: “Này, trước mắt còn không đến lúc đó, nhưng cũng
sẽ nhanh thôi. Ông lão chủ yếu là xem nhân duyên, nhìn tướng mạo của cô
gái, gần nhất hẳn là có một đóa hoa đào muốn nở, hơn nữa đóa hoa này là
một đóa hoa cao cấp, có thể nói là đối tượng lý tưởng của cô. Nhưng mà
ông lão cần phải nhắc nhở cô, người này không phải là người hữu duyên
của cô, người đàn ông định mệnh của cô cùng họ với cô. Là một người cô
tuyệt đối không ngờ được. Ngoại trừ người này, gặp được người khác phái
mặc kệ là người nào đều là hữu duyên vô phận, mong rằng cô gái không cần uổng phí tình cảm.”
Ông cụ một hơi nói nhiều như vậy, làm cho Tô Y nghe đến mông muội rồi. Trong lòng cô chỉ có một giọng nói đang không ngừng vọng lại: Thật sự là, ngay cả cô lên một năm thứ tư cũng đều
biết.
Ông cụ phe phẩy cây quạt, nở một nụ cười hiền lành với Tô
Y. “Cô gái rất là may mắn, người cùng họ với cô thật sự là rất yêu rất
yêu cô. Cần phải biết quý trọng duyên phận ——”
Sau khi ông cụ rời đi, Tô Y luôn luôn mất hồn mất vía suy nghĩ về lời ông cụ vừa nói. Vốn
là cô chưa bao giờ tin những thứ này, nhưng kỳ quái là những lời ông cụ
kia nói đều đúng. Lại tính ra được bạch mã hoàng tử của cô, nhưng mà
người đàn ông cùng họ với cô, một người cô cũng không biết nha.
Tô Nhiên thấy bộ dáng ngu ngốc của cô mà trong lòng buồn cười, thúc thúc
cánh tay của cô. “Này, lạc mất linh hồn nhỏ bé đi đâu rồi hả? Em đến
băng ghế dưới hàng cây phía trước chờ anh, anh trở lại cho ông ấy tiền
quẻ.”
Tô Y không yên lòng trả lời. Tô Nhiên trở lại chỗ ông cụ xem bói, trên bảng viết mỗi quẻ bói đưa cho ông cụ 200 đồng.
Ông cụ nhận tiền, cười nói: “Thế nào nhóc con, kỹ thuật diễn vừa rồi của lão rất thành công đúng không?”f