★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Giá trị ★☆※☆★★☆※☆★
Lại nói có một ngày, Hạ Vũ Hiên cùng Tô Nhiên tranh đoạt đơn bào. Tô Nhiên
vì tránh né sự truy đuổi của Hạ Vũ Hiên mà mang theo Tô Y chạy trốn tới
một cái sơn động có ít dấu chân người. Sau khi trốn tránh ba ngày ba
đêm, hai người chịu đủ đó khổ lạnh lẽo gần hấp hối. Đúng lúc này, vận
xui của hai anh em bị thiên nga trắng nhỏ phát hiện.
Tô Nhiên: Tôi sẽ không giao Y Y cho cậu!
Tô Y (rơi lệ đầy mặt): Anh……
Tô Nhiên: Chúng ta trao đổi đi! Dùng em ấy đổi lấy một vé máy bay trở về thành phố S!
Hạ Vũ Hiên: Vé xe lửa!
Tô Nhiên: Giường nằm!
Hạ Vũ hiên: Ghế ngồi cứng!
Tô Nhiên: Được rồi, thành giao!
Tô Y (nước mắt rơi như mưa): Thì ra giá trị của cô chỉ bằng một chiếc vé xe lửa còn là loại ghế ngồi cứng……
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Đừng nên dừng lại —— Ách, trên mặt Tô Y nhanh chóng lan tràn ra một mảnh đỏ
rực, đầu óc cũng cực kỳ phối hợp yy ra một bức tranh mỹ nam sôi trào
nhiệt huyết trên giường —— Lại nói, cái này có tính là bắt gian tại
giường hay không? Chính là bắt gian phu, phu cùng dâm “phu”? Thì ra đam
mỹ không có chỗ nào là không tồn tại, liền ở ngay bên cạnh? Quá chấn
động rồi!
Tô Y vừa bịch mũi cảm khái xong, chợt nghe “bốp” một
tiếng, đóa hoa hồng kiều diễm rơi trên mặt đất. Cô nghe tiếng động quay
đầu lại, liền nhìn thấy Dung Tuấn bị đã kích, ngay cả mắt cũng không
nhìn lại liền quay đầu chạy ra ngoài.
”Con —— trai!”
Mẹ Dung lòng đau như cắt hét to một tiếng, lôi kéo ba Dung đang ở một bên kinh sợ nhanh chóng đuổi theo!
Chỉ còn lại Dung Nhan, vật sống duy nhất nhà họ Dung vẫn rất bình tĩnh tự
nhiên đứng ở ngoài cửa. Kỳ thực nhìn kỹ, tròng mắt của cô không có
chuyển động.
Tô Y vươn móng vuốt ra quơ quơ trước gương mặt ra vẻ bình tĩnh tự nhiên kỳ thực đang ngây ra như phỗng. “Có phải bị dọa đến
linh hồn nhỏ bé bị rơi mất rồi hay không?”
”A, nói như vậy, bạn
học của em là một thần đồng sao? Mới mười hai tuổi đã học đại học?” Tô
Nhiên lấy tay nâng trán. Y Y, em thật sự là làm anh choáng váng, ngốc
đến mức anh cũng hết cách với em, ha ha.
”A, quần áo của anh đang phơi phải không? Em đi lên ban công lấy giúp anh.” Tô Y thừa dịp Tô
Nhiên giơ tay lên xuất hiện lỗ hổng liền dùng hết toàn bộ sức mạnh va
vào thân thể Tô Nhiên, liều mạng thoát ra ngoài. Sau đó giống như là dân tị nạn mà bay nhanh trốn trên ban công ——
Lúc này, trên mặt Lục
Hàn Tịch dán ba cái băng keo cá nhân khập khiễng đi ra. Vừa rồi đoạn đối thoại của hai anh em anh đều nghe thấy. Anh đi đến bên cạnh Tô Nhiên,
giống như bình thường, đồng tình vỗ vỗ bả vai Tô Nhiên, nhìn Tô Y đang
lấy quần áo trên ban công, nói: “Nô lệ muốn tạo phản, làm sao đây?”
Tô Nhiên đẩy Lục Hàn Tịch qua một bên, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Trấn áp!”
Lục Hàn Tịch lơ đễnh nhún nhún vai, đi tới cửa nhặt lên đóa hoa hồng kiều
diễm để lên chóp mũi ngửi ngửi, há to miệng. “Thật là thơm, hoa này tặng cho tôi được không?”
”Cậu muốn làm gì?”
”Tặng cho vị y tá thay tôi trực ban. Vừa rồi mẹ tôi đến bệnh viện đánh tôi, sau đó tôi
lại ngượng ngùng bôi thuốc trước mặt đồng nghiệp, cho nên liền trốn việc trở về tìm cậu. Được rồi, tôi muốn trở về bệnh viện cám ơn vị y tá
kia!”
Lục Hàn Tịch chân trước vừa đi, trên ban công liền truyền đến tiếng hét to của Tô Y. “A!”
”Làm sao vậy?” Tô Nhiên vội vàng chạy tới, nhìn thấy trên đầu ngón tay cô
đang chảy máu. Vừa rồi cô không cẩn thận bị giá áo làm cho xước da.
Tô Nhiên không nói hai lời đã nắm ngón tay của cô ngậm vào trong miệng!
Tô Y kinh dị trừng to đôi mắt vốn rất lớn của mình, không thể tưởng tượng
được nhìn chằm chằm Tô Nhiên, nhất thời nói không ra lời.
Tô
Nhiên cẩn thận hút khô máu trên đầu ngón tay cô, sau đó mới cố ý lưu
luyến chậm rãi nhả ngón tay cô ra. Giọng nói khàn khàn khác hẳn với bình thường, biết rõ còn cố hỏi: “Như thế nào rồi?”
Tô Y ngây ngốc
lui về phía sau hai bước, trong lòng còn sợ hãi lại khó tin nói: “Anh,
anh —— Anh như thế nào lại giống như ma cà rồng? Vừa thấy máu liền kích
động? Quá dọa người rồi!”
-_- |||