Nhà Có “Sói” Đói – Chương 15 Cậu làm cho người ta thương tiếc – Botruyen
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhà Có “Sói” Đói - Chương 15 Cậu làm cho người ta thương tiếc

★☆※☆★ Mẫu truyện xưa nhỏ – Dì ★☆※☆★

Một ngày nọ, Tô Y đang đi dạo trên đường, nhìn thấy bên đường có một cậu bé đứng tại chỗ hoảng hốt lo sợ, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Tô Y quan tâm hỏi: Em trai, em làm sao vậy?

Cậu bé cảnh giác nhìn Tô Y: Mẹ em không cho em nói chuyện cùng người lạ.

Tô Y bật cười: Chị không phải là người xấu, nói cho chị biết, một mình em ở nơi này làm gì? Mẹ em đâu?

Cậu bé “oa” một tiếng, bị Tô Y dọa khóc.

Tô Y hoảng: Em trai, em đừng có khóc, có phải đã đi lạc mẹ hay không? Chị mang em đi tìm mẹ nha?

Cậu bé (nhìn về phía sau lưng Tô Y) gọi to: Mẹ! Dì xấu xa này muốn lừa bán con!

Mẹ cậu bé (trừng Tô Y một cái) tự hào nói: Giỏi lắm, Tiểu Minh mới ba tuổi đã có thể nhận được người nào xấu người nào tốt rồi.

Tô Y ngổn ngang:-_- ||| Cô không phải người xấu —— Còn nữa, Cô là chị không phải dì!

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★

Đầu lưỡi bé trai liếm sạch một con mắt của Hôi Thái Lang, liếm cho Hôi Thái Lang thành Độc Nhãn Long ~~~ 囧

Bé trai một bên từ từ híp nửa mắt lại hưởng thụ cây kem, một bên miễn cưỡng trả lời: “Không nói cho chú biết!”

Sau ót Tô Nhiên rớt xuống một giọt mồ hôi, giọng điệu càng ôn hòa hơn, “Tại sao không nói cho chú biết?”

Bé trai cầm cây kem, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhiên, bộ dáng nghiêm túc

nói: “Bởi vì chú gạt người. Chú rõ ràng là anh trai, còn nói bản thân là chú. Chú nghĩ con còn nhỏ tuổi mà lừa gạt hay sao? Nói cho chú biết,

con có mắt, con có thể đoán ra số tuổi của chú.”

╮( ̄▽ ̄”)╭

Sau đó, kem rơi xuống đất, Tô Nhiên thoải mái cười to.

[Tô Y gào to: Dựa vào cái gì anh ấy là anh còn cô lại là dì? Tác giả vô lương bất công!!!]

Tô Y cầm tấm vé đi vào rạp chiếu phim, trái phải quét một vòng mọi người xung quanh, ai nha má ơi —— Cho cô lải nhải một chút!

Bên phải là một đôi tình nhân đang trình diễn màn “cắn miệng” tình cảm mãnh liệt, quả thật so với cắn sườn heo còn CMN dùng sức hơn!

Tô Y đi đến chỗ lần trước

lừa điện của cô đụng trúng ngựa tốt của Hạ Vũ Hiên, nhìn thấy con ngựa

to màu bạc, cô đi qua gõ gõ cửa sổ xe, bên trong không có động tĩnh gì.

Lại gõ gõ mấy cái —— Miệng nói, vì sao gõ hoài mà vẫn không có động

tĩnh? Chẳng lẽ bên trong không có người?

Thằng nhóc kia đang đùa

cái gì nha? Tô Y không nói gì đưa mắt nhìn ra xa, vừa nhìn một cái, chân trờ thế nhưng bay đến mây đen, xem ra buổi chiều sắp đổ mưa rồi.

Đợi không được người hiện thân, Tô Y chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Cảm giác

bản thân bị đùa giỡn, mệt cho trên đường cô còn lo lắng cho cậu ta, con

người này làm cô cảm thấy không đáng giá ——

Tô Y quay người lại

đi đến đường cái đối diện, trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ngồi ở ven đường. Hai tay cậu ta choàng đầu gối ôm lấy bản

thân, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó. Giống như một bức tượng, cùng

cảnh tượng tấp nập bận rộn như nước chảy trên đường rất không phù hợp,

lại phá lệ trầm mặc tạo ra một loại yên tĩnh độc lập. Cùng —— Cô đơn.

Trong lòng không tự giác trầm xuống một phần. Cô chậm rãi đi tới. Bộ dáng Hạ

Vũ Hiên hôm nay cùng với lúc cô mới gặp thật không giống nhau. Cậu mặc

một thân tây trang màu đen hưu nhàn, tóc cũng trở về màu sắc đen bình

thường. Hoa tai kim cương bên tai trái vẫn lộng lẫy như cũ, chính là tôn lại khuôn mặt tái nhợt của cậu, lại có một loại trào phúng cùng ——

thương cảm khó nói nên lời.

Nhìn thấy Tô Y ngồi xổm xuống trước mặt, Hạ Vũ Hiên giương mắt, nhìn cô, cong khóe miệng mỉm cười.

Nhưng mà nụ cười này lại làm cho trong lòng của Tô Y không hiểu sao căng

thẳng, bởi vì —— Cô chưa từng thấy qua sự cô đơn như thế trong ánh mắt

một người, cơ đơn đến độ làm cho người ta vô duyên vô cớ đau lòng!

Tô Y còn chưa kịp mở miệng, Hạ Vũ Hiên đã nói trước. Cậu thoải mái cười,

giọng nói lại trầm tấp mệt mỏi, “Tôi còn nghĩ là cô sẽ không đến.”

Tô Y không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Vũ Hin, chỉ cười ha ha nói: “Tôi là

một người giữ chữ tín, cậu đã nói chỉ cần tôi đến cậu sẽ trả lại thẻ học sinh cho tôi, đúng không? Nhưng mà, cậu ở đây làm gì?”

Sau khi

Hạ Vũ Hiên nghe xong liền thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt trống rỗng

nhìn về phía ngã tư đường trước mặt. Thật lâu sau, cậu mới mở miệng,

giọng nói khàn khàn mà run run: “Tôi ở đây nhớ mẹ tôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.