★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Tôi là gay★☆※☆★
Hai vợ chồng già nhà họ Lục luôn luôn an bày xem mắt cho con trai, Lục Hàn
Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm đủ các loại lý do dọa đối tượng xem mắt
bỏ chạy.
Vì vậy, ngày nào đó ——
Cô gái (thẹn thùng): Tôi cảm thấy anh không tồi, bộ dáng, công việc, nhân phẩm đều rất tốt.
Lục Hàn Tịch (không đành lòng): Thật xin lỗi, tôi không muốn làm chậm trễ cô. Thật ra, tôi là gay.
Cô gái (trào nước mắt): Có thật không? Anh không phải đang lừa gạt tôi?
Lục Hàn Tịch (áy náy): Là thật, cô cũng không cần quá đau lòng.
Cô gái (lau nước mắt, mừng như điên): Tôi không khổ sở! Tôi là đang vui
mừng! Bác cả! Người mau tới đây! Rốt cuộc cháu cũng tìm được cho bác một niên hạ công tuấn tú rồi!
Lục Hàn Tịch: ~~o(>_
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
6:30 phút sáng ngày hôm sau, Tô Y đang ngủ ngon đến chảy cả nước miếng bị
một trận tiếng ếch kêu ộp ộp thình lình làm chấn động đến té ngã một
cái.
Bình thường cô là một người thần kinh thô, cũng chỉ có đặc
biệt mẫn cảm đối với tiếng chuông đồng hồ báo thức, hơn nữa âm thanh
tiếng ếch kêu của đồng hồ báo thức so với tiếng kêu của một đàn ếch thật sự còn muốn cuồng dã khó nghe hơn.
Cho nên Tô Y bị giật mình, cơn
buồn ngủ hoàn toàn biến mất, dụi dụi mắt, nhanh chóng mặc xong quần áo
liền kéo cửa phòng ra, giống như một cơn gió vọt vào phòng vệ sinh.
Vì sao cô lại chạy trối chết giống như vậy chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô sợ một lát Tô Nhiên đi ra sẽ giành phòng vệ sinh với mình. ╮( ̄▽ ̄”)╭
Trước kia mỗi buổi sáng thời điểm Tô Nhiên có lớp, Tô Y liền ngoan ngoãn đứng một bên ngậm bàn chải đánh răng, cắn khăn lông, đàng hoàng tử tế chờ
anh rửa mặt xong, bản thân mới đi vào, điên cuồng nắm chặt khoảng thời
gian còn lại. Những lúc như vậy, Tô Nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa xong còn
có thể đứng ở cửa, miệng gõ cửa liên tiếp dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng thúc giục cô, chính xác là đứng nói chuyện không đau
thắt lưng.
Tô Y luống cuống tay chân rửa mặt xong lại bôi xong
sinh khác một cái, mọi người lập tức hiểu ý lôi kéo nữ sinh sùi bọt mép
kia cùng nhau đi xuống lầu.
Tô Y hung tợn đá mạnh mấy cái vào
không khí đối với bóng lưng của đám nữ sinh. Lãng phí? Lãng phí em gái
cô! Thật là vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
“Tô Nhiên, cái
người mặt người giả thú, hư tình giả ý anh! Bộ mặt trước người khác cùng bộ mặt sau lưng người khác của anh quả thật quá dối trá. Có phải anh
rất hả hê hay không? Chẳng những em không thể cho anh thân bại danh liệt ngược lại còn khiến bản thân gặp rắc rối!”
Tô Nhiên lôi kéo tay
nhỏ bé của cô bỏ vào trong lòng bàn tay của bản thân, cưng chiều cười
nói: “Em nhớ kỹ, em chính là con khỉ con, như thế nào cũng không thể
nhảy ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh.
Ngoan ngoãn đi theo anh trai sẽ có thịt ăn ~~ Ha ha, được rồi, buổi
chiều em không có lớp đúng không, vừa khéo học sinh của anh tặng anh hai chiếc vé, chúng ta đi xem phim đi.”
Tô Y dùng sức rút tay lại,
lấy ra một tờ khăn giấy ướt cẩn thận lau tay, cố ý chọc tức anh, bĩu môi nói: “Không đi. Người ta đi xem phim đều là người yêu, nào có ai cùng
anh trai đi xem phim, em đâu có bị bệnh!”
Tô Nhiên bị thần kinh
thô của cô kích thích đã sớm miễn dịch, chỉ là tiếp tục cười, lần nữa
kéo tay cô qua, nhét vào tay cô một thanh chocolate Dove, là loại cô
thích ăn nhất. “Ngoan, cùng anh đi xem phim đi, đây là quà tặng.”
Tô Y nhìn thanh chocolate mê người, thiên nhân giao chiến một lát, sau đó
nắm lấy thanh chocolate quay đầu bỏ chạy. “Không đi, em còn muốn trở về
nhà xem phim hoạt hình!”
“Em có về nhà cũng không vào cửa được.” Tô Nhiên khoanh tay ung dung nói.
“Vì sao?” Tô Y kịp thời phanh lại, xoay đầu kinh ngạc một chút.
Tô Nhiên quơ quơ xâu chìa khóa trong tay, cười nói: “Bởi vì chìa khóa của em ở chỗ của anh.”
“Anh —— Anh sẽ không được chết tử tế!” Tô Y cầm thanh chocolate hữu khí vô
lực lại quay về trước mặt Tô Nhiên. “Được rồi, xem phân lượng của thanh
chocolate, em đi. Nhưng mà, một thanh không đủ nha, anh mua cho em thêm
một thanh đi.”
╮( ̄▽ ̄”)╭