★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ ~~ Ôm mạnh ★☆※☆★
Một ngày kia, Lục Hàn Tịch đang đi trên đường, đột nhiên có một bà cụ chân cẳng không còn linh hoạt đi đến bên cạnh anh.
Bà cụ: Cậu trai trẻ, có biết đường số 250 ở đâu không?
Lục Hàn Tịch: Bà thật là may mắn, cháu cũng đi đến chỗ kia, cháu dẫn người đi.
Bà cụ: Cậu trai trẻ thật sự là người tốt!
Vì vậy, Lục Hàn Tịch phóng túng dẫn bà cụ đi đến đường số 250, vừa vặn xe bus đến!
Lục Hàn Tịch: Lên xe nhiều người, để cháu ôm bà lên, nếu không bà sẽ bị đụng trúng.
Bà cụ: Không cần không cần —— Ta không ——
Lục Hàn Tịch: Bà không cần khách sáo, không còn kịp rồi! Cháu thích làm chuyện tốt!
Nửa phút sau, Lục Hàn Tịch thuận lợi ôm bà cụ chuẩn bị lên xe, bản thân
xuống xe, nhìn xe bus chậm rãi chuyển động, cả khuôn mặt anh tràn đầy nụ cười. Trên xe bus, nét mặt già nua của bà cụ nhanh chóng thay đổi thất
tha thất thểu đi đến bên cạnh tài xế.
Bà cụ: Tài xế mau dừng xe!
Tài xế: Bà không phải vừa mới lên sao? Ngồi nhầm chuyến rồi hả?
Bà cụ: Ai nha! Đều do cậu trai trẻ kia nhất định muốn ôm tôi lên xe. Tôi
không phải muốn ngồi xe, tôi chỉ đến trạm chờ đón người mà thôi.
★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★
Lục Hàn Tịch không tình nguyện ngồi trước máy tính, bộ dáng nửa sống nửa
chết, nhìn thấy Tô Y rửa mặt xong mặc áo ngủ đi tới, lập tức khóc lóc nỉ non tố khổ nói: “Y Y, anh trai em muốn chỉnh chết anh, lại bắt anh đọc
cái đồ bỏ đi cậu ta viết.”
Tô Y nhìn bóng lưngLục Hàn Tịch ngồi
trước máy tính của Tô Nhiên, cười nhạt: “Stop! Em chưa bao giờ xem gì đó anh ấy viết. Đều là giả bộ dụ dỗ người ta vui vẻ. Trời tối anh ấy liền
nghẹn ở trong phòng ngay cả nước cũng không uống, toilet cũng không đi,
tất cả đều là vắt hết óc moi ruột gan, vô căn cứ xuất ra. Chân chính là
đồ bỏ đi.”
Lục Hàn Tịch nghe xong vỗ đùi cười như điên.
Tô Nhiên đẩy ghế dựa Lục Hàn Tịch một cái ra thật xa. “Còn cười nữa đên
nay cho cậu ngủ sô pha. Còn có, em.’ Tô Nhiên mắt lạnh giết về phía Tô Y hãy còn cười ngây ngô, làm cho cô bị dọa giật mình. “Em là đồ mù chữ,
câm miệng cho anh. Còn nói xấu anh, anh sẽ không cho em tốt nghiệp. Cho
em học đại học cả đời.”
“Anh không cho em tốt nghiệp thì anh sẽ
lại phải tốn thêm một năm học phí. Dù sao em cũng không chịu thiệt. Dù
Thật hy vọng, cứ như vậy, mỗi ngày mở mắt ra, em đều sẽ ở bên cạnh anh.
Cùng em ầm ĩ, cùng em vui đùa, dỗ em ngủ, nhìn em đang ngủ mà mỉm cười.
Có lẽ cuộc sống sẽ không như ý muốn, có lẽ em sẽ khóc.
Nhưng mà em phải tin tưởng, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em.”
······
Chờ Tô Nhiên cùng Lục Hàn Tịch sửa chữa xong bản thảo, đã là 11 giờ. Lục
Hàn Tịch duỗi cái lưng dài mệt mỏi, không cam nguyện oán giận. “Mệt chết tôi rồi! Cơm nhà cậu thật là không phải ăn không không trả tiền. Ăn
xong rồi còn bắt tôi làm việc. Tôi muốn ngủ một giấc thật dài, buồn ngủ
chết tôi!” Lục Hàn Tịch quay người lại, nhìn Tô Y trên giường, vì thế
kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên: “A, bà xã nhỏ nhà cậu đã ngủ rồi.”
Tô Nhiên nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của cô lúc ngủ nhịn không được cười
khẽ, đứng dậy đi đến bên giường, nói với Lục Hàn Tịch, “Cậu giúp tôi mở
cửa phòng em ấy, tôi ôm em ấy trở về.” Lục Hàn Tịch nghe lời đi ra ngoài mở cửa, sau đó liền đi toilet rửa mặt.
Động tác của Tô Nhiên nhẹ nhàng ôm Tô Y đến trên giường cô, sau đó đi đến bên cửa sổ đóng cửa sổ
lại, kéo rèm cửa sổ lên. Chỉnh tốt đồng hồ báo thức, lại đắp chăn lên
cho cô. Cầm lấy điện thoại di động của cô lên kiểm tra xem có tắt máy
hay không, đặt ở vị trí tránh phóng xạ. Tiếp theo đi ra phòng khách rót
cho cô một ly nước đặt trên tủ đầu giường, vì Tô Y nửa đêm có thói quen
đứng dậy uống nước.
Sau khi Tô Nhiên tỉ mỉ làm xong tất cả, lẳng
lặng đứng bên giường nhì chăm chú Tô Y đang ngủ say, vươn tay nhẹ nhàng
vân vê vài sợi tóc hỗn loạn trên trán cô. Hàng mi thon dài hơi xoăn yên
tĩnh mê người, cái mũi cao xinh đẹp, đôi môi hồng nhạt cong ra một hình
cung ngọt ngào.
Lúc này, em đang chìm đắm trong mộng đẹp đi? Có mơ thấy anh hay không?
Tô Nhiên mỉm cười chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên cái trán trơn bóng của cô.
Y Y, em có biết không? Anh yêu em nhiều như thế nào.
Tô Nhiên cười đi tới cửa, đưa tay tắt đèn. Khoảnh khắc đèn tắt, anh nghe
được cô đang thì thào lời vô nghĩa. Cô lật người lại, nện vào gối đầu,
nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ! Lão xử nam Tô Nhiên luôn luôn khi dễ con.
Con muốn trả thù! Con muốn bỏ nhà ra đi — đi ——” ( hồi âm ing….)
Cười nhẹ một tiếng, Tô Nhiên con khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia vui
sướng tính kế. Vì thế, anh xoay người đi đến trước tủ đầu giường, cầm
lấy đồng hồ báo thức của cô, chỉnh lại đồng hồ chạy sớm hai tiếng.