★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Không có chuyện gì ★☆※☆★
Tô Y: Tiểu Nhược, mình tiêu chảy rồi…..
Tiểu Nhược: Không có chuyện gì, nhà của mình có thuốc trị tiêu chảy!
Tô Y: Tiểu Nhược, mình phát sốt rồi……
Tiểu Nhược: Không có chuyện gì, nhà của mình có thuốc hạ sốt!
Tô Y: Tiểu Nhược, mình thất tình……
Tiểu Nhược: Không có chuyện gì, nhà của mình có đàn ông!
Tô Y: (⊙_⊙?) Cái gì? Cậu nói người đàn ông kia là ba cậu? Sao cậu lại bất hiếu như vậy!
Tiểu Nhược: Đầu óc cậu bị gì nha! Đưa ba mình cho cậu mẹ mình sao có thể đồng ý! Là lãp Lưu méo miệng tiệm thuốc nhà mình ——
Tô Y: ⊙﹏⊙ Cô thà rằng cả đời thất tình……
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Tô Y phát hiện mấy ngày nay anh trai đổi tính, cũng có thể nói là biến
thái. Anh ấy thế nhưng tâm huyết dâng trào đòi nấu cơm, làm cho người
giúp việc Tô Y từ trước đến nay phải nhẫn nhục chịu đựng nấu cơm rất là
không hiểu cũng rất là lo lắng. Bởi vì không nấu cơm thì tiền tiêu vặt
của cô cũng thiếu đi một khoảng——
Vì vậy Tô Y nện bước nhỏ đi đến bên cạnh Tô Nhiên đang xàu rau cung kính hỏi: “Hoàng thượng, vì sao
ngài đột nhiên muốn đích thân xuống bếp?” Tô Nhiên liếc cô một cái, cầm
lấy đĩa bắt đầu xúc đồ ăn ra. “Bởi vì em làm không thể ăn, cút sang một
bên! Đừng ở trong này ảnh hưởng đến anh!”
“Em làm đồ ăn không thể ăn? Vậy anh còn ăn nhiều năm như vậy? Bệnh thần kinh!! Lão xử nam thời
kỳ mãn kinh!” Tô Y nhỏ giọng thầm phẫn nộ trở lại bên cạnh bàn ăn. Ách,
bữa cơm tối cực kỳ phong phú, có sườn xào chua ngọt cô yêu thích, còn có chân gà coca, còn có thịt nướng. Gào rống! Tô Y cầm lấy đũa vừa mới
chuẩn bị lén ăn một cục thịt, lúc này chuông cửa lại vang lên. Tô Y có
tật giật mình sợ tới mức đôi đũa kẹp thịt run lên, cục thịt liền hoa hoa lệ lệ rơi xuống đất.
Đã hơn 7 giờ tối rồi, ai vậy? Tô Y bất mãn
như nước, trai đẹp mạnh mẽ như núi, bên ngoài ——”
Lục Hàn Tịch
còn chưa nói xong đã bị Tô Nhiên ngắt lời, “Thế giới bên ngoài tốt như
vậy, vì sao đêm nay cậu không ở ngoài qua đêm?”
“Hắc hắc ~~ Bên ngoài tốt thì tốt, nhưng thân thể quan trọng hơn!”
Tô Nhiên thu hồi vẻ mặt hài hước, nghiêm túc nhìn người bạn tốt cùng nhau
lớn lên này, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, “Cậu nói, cậu đường đường là một thiếu niên tài tuấn con nhà dòng dõi thư hương, người theo đuổi
cậu nhiều như vậy, cậu không coi trọng người nào sao? Để đến bộ dạng đa
sầu đa cảm ở đây giả bộ đáng thương.”
Lục Hàn Tịch nhún vai bấc
đắc dĩ. “Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ duyên phận còn chưa tới. Nói như thế nào đây? Tôi đang đợi một người.”
“Đợi ai?”
“Không biết.”
“Nói cũng như chưa nói.” Nhìn thấy Tô Y rửa chén xong đi đến phòng vệ sinh,
Tô Nhiên đột nhiên thấp giọng tiến đến bên cạnh Lục Hàn Tịch. “Cậu nói,
đột nhiên tôi nói cho em ấy biết, có thể làm cô ấy sợ hay không?”
“Đương nhiên có thể! Tình huống đặc biệt nhà cậu, em ấy lại không có chuẩn bị
tâm lý. Giống như bệnh nhân đột nhiên biết được bản thân bị bệnh nan y,
đều sẽ chịu không nổi!”
“Cậu thật thúi lắm!” Tô Nhiên mạnh mẽ
thụi một quyền vào ngực Lục Hàn Tịch. Thế nhưng dám nói chuyện thổ lộ
của anh thành bệnh nhân bị bệnh nan y?
“Hắc hắc ~~ Chỉ là một ví
dụ đơn thuần mà thôi! Vậy cậu cảm thấy….” Lục Hàn Tịch nói tới đây đột
nhiên đè thấp giọng nói, “Nếu em ấy biết cậu không phải là anh trai ruột của em ấy, em ấy sẽ thích cậu sao?”
Tô Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Em ấy dám không thích tôi! Em ấy có lý do gì không
thích tôi! Dù cho em ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ làm cho em ấy thích tôi! Dù sao đời này của em ấy chỉ có thể yêu thích tôi!”