★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ – Biết nhiều ★☆※☆★
Một ngày nào đó, Hạ Vũ Hiên cùng Tả Hữu hộ pháp (kính đen và kính xám) cùng đi trên đường, đám nữ sinh ào ào liếc mắt, xì xào bàn tán.
Nữ sinh Giáp: Ai ui, cậu xem tiểu soái ca một đầu tóc đỏ, có giống Hanamichi hay không?
Nữ sinh Ất: Cái rắm! Cậu dám vũ nhục thần tượng của tớ! Hanamichi còn đẹp trai hơn nhiều so với anh ta!
Hữu hộ pháp: Ai lớn mật như vậy? Cư nhiên dám có bộ dáng đẹp trai hơn Tiểu
Hiên của chúng ta? Còn là một cái tên người Nhật Bản? Đêm nay phải đi
giết hắn!
Tả hộ pháp: Ngu ngốc! Quen biết cậu làm cho người ta
cảm thấy thật đọa người! Đó là tên giả của nhân vật hoạt hình trong phim Nhật Bản.
Hữu hộ pháp: A? Phim hoạt hình gì?
Tả hộ pháp: Cậu không có tuổi thơ sao? Phim hoạt hình nổi tiếng như vậy lại không biết? Thật là muốn chết!
Hữu hộ pháp: Tiểu Tả, cậu thật sự là biết nhiều nha ~ Phim hoạt hình kia tên là gì?
Tả hộ pháp: 《 Sailor Moon 》!!!
Hạ Vũ Hiên: -_- ||| Quả nhiên là biết nhiều ~~~~
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Thức ăn chuẩn bị xong, Dung đầu bếp cởi tạp dề, mặt mày hớn hở cười, ngồi
xuống bên cạnh ba Dung, nhìn ngó xung quanh, không phát hiện bóng dáng
con trai nhà mình. “Tiểu Tuấn nhà chúng ta đâu?”
Ba Dung cực kỳ
ái muội chớp chớp mắt, vô cùng thân thiết sờ soạng mặt bà xã. “Bà xã
ngốc, giờ phút này con trai như thế nào không biết xấu hổ mà ở nhà? Đi
nhiên là đi ra ngoài tránh né. A, không đúng, là tránh mặt rồi. Ha ha….”
Mẹ Dung khó nén vui mừng nắm tay bạn già liên tục gật đầu nói: “Cũng đúng
cũng đúng, hôm nay là một ngày không bình thường, ha ha…. Tiểu Tuấn, đứa nhỏ ngốc này hôm nay còn cố ý xin phép trở lại. Lão già, ông có thấy
hôm nay con trai còn mặc quần áo mới nữa nha —— Giống như cô gái đi xem
mắt! Con trai của chúng ta cũng thật kín miệng!”
Khuôn mặt Tô
Nhiên hiện lên nụ cười, nghe đến đây trong lòng ẩn ẩn một tia bất an,
cũng đại khái đoán được dụng ý ba mẹ Dung mời bọn họ đến. Anh để ý đến em gái đối diện khi ba mẹ Dung ngồi một chỗ bắt đầu nói chuyện về con trai mình, đầu cô
liền vùi vào trong chén, liên tục và cơm vào miệng. Chỉ ăn cơm, không có ăn đồ ăn. Anh biết trong lòng cô nghĩ gì, trái tim của anh bỗng nhiên
*Y Nhiên còn có thể dịch là vẫn như cũ.
Nghe được
câu cuối cùng kia của cô, trái tim vốn bị thương của Tô Nhiên giống như
là bị tẩm nước muối, thấm vào một tầng lại một tầng nấp nhăn đau đớn. Nắm chặt tay Tô Y, tay cô lạnh lẽo run run,
giống như tâm trạng hiện giờ của cô đi? Tô Nhiên đau lòng tột đỉnh, kéo
em gái vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô, dùng giọng nói cực kỳ kiên
định nói với cô: “Y Y, chúng ta nhất định sẽ tìm được ba, anh đảm bảo
với em. Anh nhất định cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh!
Nhất định sẽ! Trí nhớ trong nháy mắt xuyên qua khe hở thời gian bay trở về
một buổi chiều hè bên cạnh bờ sông mười bảy năm trước ~
Gió nhẹ thổi, bầu trời thật cao, đám mây thật thanh nhàn, trời chiều tại dưới chân núi.
Ngày đó, ánh chiều tà thật ấm áp.
Ngày đó, ánh nắng chiều thật rực rỡ.
Cởi giày ra, ngồi ở bên bờ, mủi chân phẩy gợn sóng lăn tăn, một vòng rồi
một vòng. Cô bé gái nhỏ vui vẻ dọc nước, đột nhiên chớp đôi mắt to quay
đầu hỏi: “Anh trai, anh có ước mơ gì?”
Cậu bé suy nghĩ một lát,
ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn ánh nắng xinh đẹp rực rỡ lóa mắt nơi
chân trời. “Ước mơ của anh là khiến cho mẹ cùng Y Y vĩnh viễn vui vẻ!”
Cậu bé nói xong nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Vậy ước mơ của Y Y là gì?”
Cô bé gái nhỏ cúi thấp đầu, dùng giọng nói thật nhỏ nói: “Ước mơ của em là, có một, ba ba……”
Năm đó, Tô Y năm tuổi, Tô Nhiên chín tuổi.
Ngày đó ánh chiều tà thật ấm áp.
Ngày đó ánh nắng chiều thật rực rỡ.
Gió nhẹ thổi, bầu trời thật cao, đám mây thật thanh nhàn, trời chiều tại dưới chân núi…..
Nhiều năm về sau, em có còn nhớ được hay không? Tại buổi chiều hè chạng vạng
bên bờ sông kia, anh đã từng đồng ý lời hứa kia của em?