Chương 2: Xuyên không
Mệt mỏi. Quá mệt mỏi.
Cảm giác như cô ấy đang đi về cõi vĩnh hằng qua một đường hầm tối tăm và hoang vắng. Cô muốn dừng lại, nhưng không hiểu sao cô vẫn không ngừng đi về phía đốm sáng nhỏ xa xăm.
Cổ họng cô cảm thấy khô và ráp, bỏng rát vì khát cực độ.
Nước.
Cô ấy cần nước. Có lẽ cô ấy có thể uống khi đến cuối đường hầm.
Và thế là cô ấy tiếp tục bước đi và bước đi và bước đi.
Nước. Ý nghĩ về nước để làm dịu cổ họng khô rát khiến cô tiếp tục.
Cô không biết mình đã đi bộ bao lâu. Ngày, tháng, năm… thậm chí có thể hàng thập kỷ, thậm chí có thể hàng thế kỷ.
Cô ấy không biết. Cô ấy chỉ muốn có nước.
Cuối cùng, ánh sáng lớn hơn và sáng hơn.
Sắp xong rồi.
Sau đó cô được bao trùm trong ánh sáng trắng tinh khiết.
Cuối cùng.
—— ta là giải phân cách———
Tại một bệnh viện lớn, tư nhân.
Cô mở mắt ra và cảm thấy gần như bị mù bởi ánh sáng mờ ảo. Phải mất một lúc sau mắt cô mới điều chỉnh lại được.
‘Đâu là đây? Ai là tôi? Ý lộn đây là đâu tôi là ai?’
Bối rối, cô nhìn quanh căn phòng trang nhã giống như một khách sạn. Cô ấy không nhận ra nơi này. Sau đó, cô nhận thấy âm thanh của tiếng bíp chậm rãi, liên tục bên cạnh cô. Cô quay đầu về phía phát ra âm thanh và ngạc nhiên vì cảm giác đầu nặng trĩu. Trên thực tế, toàn bộ cơ thể cô cảm thấy nặng nề. Cô không thể di chuyển?.
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Cố gắng hết sức, cuối cùng cô cũng quay đầu lại một chút và thấy đó là một chiếc máy phát ra tiếng bíp. Sau đó, cô nhận ra rằng cô đã bị cuốn hút vào nó và rất nhiều bộ máy y tế khác. Cô ấy nhận ra rằng mình đang ở một bệnh viện và nhìn qua thì tình trạng của cô ấy khá nghiêm trọng.
“N… nư… ước…” Cô cố nói nhưng chỉ có một tiếng thì thầm khô khốc phát ra từ đôi môi nứt nẻ của cô ấy.
Không có ai ở xung quanh. Cô đã cảm thấy kiệt sức. Đôi mắt cô bắt đầu sụp xuống, nhưng cô đã chiến đấu chống lại sự vô thức đang đe dọa để vượt qua cô.
Sau khi đợi không biết bao lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra và một y tá sải bước vào.
“Cô tỉnh rồi!” Cô y tá đã rất sốc khi nhìn thấy đôi mắt mở của bệnh nhân. Cô ngay lập tức nhấn nút gọi bác sĩ.
‘Hả? Người Trung Quốc?’
“Cô cảm thấy thế nào?” y tá hỏi và bắt đầu kiểm tra cô.
“N… nư… ước…” cô ấy nói bằng tiếng Việt.
May mắn thay, y tá hiểu cô. “Cô muốn uống nước? Chờ một chút, thưa cô. Chúng tôi sẽ phải đợi bác sĩ và hỏi anh ta xem cô uống có ổn không. Ồ, anh ấy ở đây!”
Cánh cửa mở ra và một bác sĩ trung niên bước vào, theo sau là ba người khác mặc áo khoác trắng giống hệt phòng thí nghiệm. Họ trông cũng giống như bác sĩ, nhưng trẻ hơn.
“Xin chào. Cô có nghe thấy tôi nói không? Tôi là Tiến sĩ Dương họ tên đầy đủ là Phong Thanh Dương. Cô cảm thấy thế nào?” Bác sĩ chính ấn ống nghe của mình lên một số bộ phận trên ngực cô khi anh đặt câu hỏi.
“Cô ấy yêu cầu nước,” y tá nói với Tiến sĩ Dương.
“Tốt rồi. Hãy để cô ấy uống qua ống hút nếu cô ấy có thể. Nếu không, hãy nhỏ hoặc làm tan chảy một viên đá trên môi cô ấy.”
Đội ngũ bác sĩ bắt đầu kiểm tra cô, trong khi y tá rời đi để lấy nước.
Cuối cùng, cô y tá quay trở lại với nước trong một chiếc cốc giấy và một ống hút.
Lúc đầu, cô ấy không thể hút từ ống hút. Cơ miệng của cô ấy cảm thấy yếu. Chỉ sau một vài lần cố gắng, cô ấy đã có thể lấy nước chảy nhưng cảm thấy kiệt sức chỉ sau vài ngụm.
Tuy nhiên, cảm giác nước chảy xuống cổ họng khô khốc của cô cảm thấy như trời giáng khiến cô ngứa mắt. Cô chớp mắt lau đi những giọt nước mắt, không để chúng rơi xuống. Gần như không thể tin được rằng cô ấy lại xúc động đến thế chỉ sau một vài ngụm nước.
“Cô có biết tên mình không?” Tiến sĩ Dương hỏi.
“Tên tôi…” Cô định nói tên mình, nhưng ký ức chợt ùa về trong tâm trí cô.
Cô thở hổn hển, hoang mang tột độ trước những ký ức xa lạ này. Chuyện gì đã xảy ra?
Cô nhìn sang bên và thấy những lọn tóc đen từ đầu cô trên gối.
Tóc đen? Mái tóc vàng của cô đâu? Có ai đó nhuộm tóc cho cô ấy trong khi cô đang bất tỉnh?
Trái tim cô đập loạn nhịp khi một ý nghĩ bất khả thi hiện ra trong đầu cô cùng với sự tấn công của những ký ức không tên.
Các bác sĩ đã vô cùng hoảng hốt trước nhịp tim đột ngột của cô. Tần số bíp trên máy tăng lên.
“M… gương… đưa tôi…”
Các bác sĩ và y tá nhìn nhau.
Bác sĩ Dương đối mặt với cô gái với vẻ mặt trấn an và nói: “Bình tĩnh đi. Cô có mệt không? Có thấy đau ở đâu không?”
“Làm ơn… gương.”
Bác sĩ Dương do dự và nhìn bệnh nhân của mình thêm vài giây trước khi gật đầu với y tá. Cô y tá rời đi. Khi trở về, cô mang theo một chiếc gương và đặt nó trước mặt cô gái xanh xao đang nằm trên giường.
Khi cô gái nhìn thấy khuôn mặt của mình, đôi mắt của cô ấy không nhận ra. Mái tóc vàng của cô ấy ở đâu? Đôi mắt xanh của cô ấy? Khuôn mặt trước mặt cô rõ ràng không phải của cô.
Mái tóc đen suôn thẳng và đôi mắt phượng nâu sẫm tôn lên nét Á Đông cho gương mặt.
Máy móc cô bé kêu nhanh hơn khiến các bác sĩ lo lắng. Cô y tá cất chiếc gương đi khi cô gái xanh xao nhắm mắt chuẩn bị những gì vừa trải qua.
Khuôn mặt của một người lạ trên gương trùng khớp với những kí ức ùa về mà cô vừa trải qua cách đây không lâu. Cô mở to mắt với vẻ không thể tin được.
‘Không thể nào! Điều này không thể được. Tôi đang mơ à? ‘
Không thể tin được. Nhưng làm sao cô ấy có thể giải thích những gì đang xảy ra với cô ấy bây giờ?
Cô tỉnh dậy trong cơ thể của một người khác.
Cú sốc quá lớn, đặc biệt là vì cô ấy cảm thấy rất yếu vào lúc này.
Đôi mắt cô nhắm lại và cô khuất phục trong bóng tối quen thuộc.