Đường Khả Hinh đứng ở trước cánh cửa căn phòng tối lập tức ngửi được mùi rượu đỏ thơm nồng nặc, cô chớp mắt, không dám để lộ ra kích động. . . . . .
Trần Mạn Hồng nghiêm nghị đi trước vào trong phòng, sau đó nhìn Đường Khả Hinh nói: “Vào đi!”
Đường Khả Hinh ngừng thở, đôi tay vẫn nắm gọn gàng, từng bước từng bước đi vào trong căn phòng tối, Mạn Hồng mới nhấn công tắc bên trong phòng, ngay tức khắc một ngọn đèn nhỏ màu đỏ sáng lên, nhất thời nhìn thấy gần một trăm mét vuông đặt vô số giá gỗ theo phong cách Châu Âu, vô số ly thủy tinh, mỗi ly chiếc thủy tinh, đều đặt theo kiểu nằm ngang, dựng thẳng, ngược chiều, tầng tầng lớp lớp . . . . . .
“Nơi này tổng cộng có 13.000 ly thủy tinh, chỉ cần đánh vỡ một cái, đều phải có Trưởng bộ phận ký tên, Quản lý ký tên, Phó Giám đốc ký tên, Giám đốc ký tên, cầm giấy đã ký tên thông báo cho phòng kế toán, sau khi được phê duyệt, lại phân công bộ phận mua hàng trong vòng ba ngày phải bổ khuyết chỗ ly trống! Hơn nữa bên thu mua hàng mỗi tháng cũng sẽ phái người tới kiểm tra ly của chúng ta! Cho nên ở đây cô đừng giở trò gì, không có ích lợi gì! Nơi này cũng bố trí rất nhiều cameras, theo dõi tình hình rượu 24h, cho nên không có chuyện gì cũng không cần lười biếng bởi vì bộ phận kiểm tra lúc nào cũng có thể sẽ kiểm tra các băng ghi hình! !” Trần Mạn Hồng đi tới trước một giá ly thủy tinh Tulip, xoay người lại nhìn về phía Đường Khả Hinh nói.
Đường Khả Hinh kích động nhìn tất cả kiểu dáng ly rượu đỏ, thật sự có rất nhiều kiểu chưa từng thấy, nghe thấy cũng chưa nghe thấy, phải biết, rượu đỏ có hàng ngàn chủng loại, ly nếm thử rượu đỏ cũng có hàng ngàn chủng loại. . . . . .
Trần Mạn Hồng nhìn vẻ mặt cô kích động như thế, nhắc lại: “Nơi này mỗi kiểu ly đều dán nhãn! Chỉ cần đồng nghiệp của cô vào hỏi cô muốn ly kiểu nào, cô phải dùng tốc độ nhanh nhất, đưa cho họ kiểu ly họ cần! Hơn nữa nhất định phải nhớ, mang bao tay cho tốt, nếu như trên ly có dấu ngón tay, tôi cũng sẽ hỏi tội cô. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn nhìn những kiểu ly kia, sâu kín đáp lời.
Trần Mạn Hồng không lên tiếng nữa mà đi tới trước máy móc dựa vào mặt tường, cao gần hai mét, chỉ vào cái nút màu đỏ nói: “Đè xuống cái nút này, cửa máy móc sẽ tự động mở ra, đưa ra tất cả kiểu dáng, sau đó cô đem cái ly khách đã uống đặt vào bên trong, máy móc sẽ có chức năng tự động rửa sạch! Chuyện này sẽ có đồng nghiệp dạy cho cô làm! Làm ở chỗ này có gần tám người, tất cả đều được đào tạo nghiêm ngặt, đã có vị trí chính thức rồi! ! Bên trái là kho lạnh, nóng, để làm lạnh nóng khăn lông khô, khăn lông ướt, khăn lông ướp lạnh, khăn lông nóng! Cô làm việc trong khách sạn này thì nên hiểu, mỗi cái ly khác nhau, phải dùng nhiệt độ khác nhau cũng như vải lụa mỏng để rửa sạch! Một tấm vải lụa mỏng, một cái ly! Hiểu chưa?”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn căn phòng rượu này, nghĩ tới ngày trước ở trong quán bar cũng đã đưọc tham dự khóa học, nhưng đi vào nơi này mới biết, ở chỗ này thật sự là cẩn thận tỉ mỉ, không cho phép bất luận kẻ nào phạm sai lầm, cô không khỏi nhớ tới cha, trong lòng không khỏi chua xót. . . . . .
“Đi vào cùng tôi!” Trần Mạn Hồng dẫn Đường Khả Hinh đi qua tầng tầng lớp lớp ly thủy tinh, đi vào trong vào một gian phòng tối, nhấn công tắc.
Vô số loại rượu đỏ, từ màu đỏ sậm, đen bóng, màu hồng, màu xanh nhạt, trong suốt, tất cả kiểu dáng, đều cao quý đặt trên kệ gỗ sồi, trong ánh đèn từ từ sáng lên, chi chi hiện ra, giống như sức sống mạnh mẽ đang giương ra dưới ánh mắt người đời.
Con ngươi Đường Khả Hinh tức khắc sáng lên, kích động nhìn các loại rượu đỏ, mười ngón tay hơi hơi run rẩy, giống như có chút vui sướng nhảy múa theo điệu nhạc khi gặp được người bạn rất thân.
Trần Mạn Hồng lại nói với Đường Khả Hinh: “Nơi này chỉ là rượu cấp một, hầm rượu của khách sạn chúng ta có tổng cộng hai mươi ba cấp bậc, mỗi cấp bậc càng cao, tượng trưng cho rượu đỏ càng trân quý! ! Nhưng mặc kệ rượu nơi này thuộc về cấp mấy! ! Ở chỗ này! ! Cô cũng tuyệt đối không dễ dàng đi vào! ! Bởi vì có tư cách đi vào nơi này chỉ có nhân viên từ cấp bậc quản lý nhà hàng trở lên, còn có chuyên gia pha rượu hàng đầu của chúng ta mới có thể vào đi! !”
Đường Khả Hinh nghe xong, hai mắt hơi lóe lên một chút ảm đạm nhưng vẫn vội vàng gật đầu, yếu ớt nói: “Vâng . . . . .”
Cửa ầm ầm mở ra, một nam phục vụ nhà hàng tây đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng lo lắng nói: “Giám đốc! Bộ phận hành chính thông báo, hôm nay trước khi Thủ tướng tham gia buổi từ thiện cứu trợ thiên tai, tạm thời quyết định tham gia tiệc tối! Bởi vì có mặt nhiều quan chức cùng tham gia, hiện tại đang điều động rất nhiều nhân viên nhà hàng tây đi qua hổ trợ! Bên chúng ta phái mười ba người đi qua hổ trợ, nếu như vậy, sau khi mở quầy bar, phòng giải khát cũng không đủ nhân viên!”
“Cái gì?” Trần Mạn Hồng vừa nghe, hai mắt xoay tròn một chút mới xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh! ! !