Trong mặt cỏ xanh biếc, một bóng dáng trắng như tuyết, nhẹ nhàng như mây bay.
Cô mặc váy dài chiffon màu trắng, mái tóc xoăn mềm mại, mắt to ngập nước, khẽ mím đôi môi anh đào sáng bóng, gương mặt tiều tụy nhìn về phía chiếc Rolls-Royce màu đen, lộ ra chút ẩn nhẫn và bất đắc dĩ.
Gió ngọt ngào mang theo nhàn nhạt mùi thơm hoa hồng, bay vào trong chiếc Rolls-Royce màu đen, xẹt qua gương mặt lạnh lùng kiên quyết của Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt anh vẫn lộ ra không vui và kiên định.
Tài xế không dám lái xe, chỉ cầm tay lái, cũng nhìn về phía Như Mạt tiểu thư.
Như Mạt nhìn chiếc xe kia không động chút nào, hai mắt lộ ra một chút đau lòng và áy náy, liền nắm chặt túi xách Chanel trong tay, đạp mặt cỏ màu xanh biếc, chậm rãi đi về phía chiếc xe.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên xe, cũng không nhúc nhích, hai mắt vẫn phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khuôn mặt Như Mạt cụp xuống, nắm sợi dây trân châu túi xách Chanel, lồng ngực có chút phập phồng đi đến bên cạnh cửa xe, hơi lo lắng nhìn bên trong xe, Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở trong xe, sắc mặt nguội lạnh, cô có chút căng thẳng khẽ chớp hai mắt, do dự một lát nhưng vẫn vươn tay kéo cửa ra, ngồi ở bên cạnh anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tài xế thức thời đi ra ngoài.
“Tối hôm qua anh ta trở về?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hỏi.
“Ừm. . . . . .” Như Mạt cúi đầu, có chút căng thẳng nắm túi xách, hai mắt xẹt qua hồng hồng nói: “Em vốn cũng định ra ngoài, không ngờ anh ấy đột nhiên trở về, chuẩn bị cho em bữa tối dưới nến, em . . . . . Không dám từ chối anh ấy nữa. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, lộ ra ý giễu cợt nói: “Nếu vậy tại sao sáng nay còn phải tới đây?”
Hai mắt Như Mạt hiện lên một chút giọt lệ, có chút ủy khuất mím chặt môi, dịu dàng nói: “Không nên nói như vậy, trong lòng của em thật khó chịu. Tối hôm qua không có đi cùng anh nhưng cả buổi tối em đều nhớ đến anh. Anh cũng biết em rất bất đắc dĩ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cả người tản mát ra thái độ từ chối người xa ngàn dặm.
Trong lòng của Như Mạt đau xót, nước mắt chảy xuống, xẹt qua khuôn mặt như phấn trắng, chảy tới cằm, giọt nước mắt của cô lớn như hạt đậu, làm cho đàn ông không cách nào kháng cự. (đồ yêu tinh)
“Nếu tối hôm qua không đến, hôm nay cũng không cần xuất hiện, tốt nhất vĩnh viễn không nên xuất hiện.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo cứng rắn nghiêm mặt, nói.
Như Mạt khẽ cắn môi dưới, uất ức cất giọng nói: “Đừng nói như vậy, anh biết lòng của em . . . . .”
“Anh không biết!” Hôm nay tâm trạng của anh thật sự không tốt.
Như Mạt quay đầu sang, nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Thiên Lỗi một chút, vẫn lộ ra đẹp trai chết người, anh chính là một người tao nhã và tôn quý như vậy, giống như một ông vua, không cho người phản kháng, cũng không để cho người từ chối, ánh mắt cô hơi ảm đạm, nhẹ tay vịn cửa xe nói: “Nếu anh không vui vậy em đi trước. Đừng buồn, em yêu anh hãy tin em. Hôm nào em sẽ tới tìm anh, lúc nảy người giúp việc nói với em, anh không ăn điểm tâm, chỉ uống một ly sữa tươi, trở về khách sạn, bảo thư ký chuẩn bị cho anh một chút. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng.
Như Mạt rưng rưng nhìn anh, cảm thấy anh nguội lạnh, trong lòng cũng đã chết chuẩn bị xuống xe. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cắn răng, đột nhiên nắm chặt cánh tay trắng nõn của cô, kéo mạnh, cả người cô bị kéo vào trong trong ngực kiên cố của mình, tay lập tức ôm khuôn mặt mềm mại của cô, cúi xuống hôn mạnh trên môi của cô.
Như Mạt nhắm lại hai mắt, nước mắt lăn xuống, ôm cổ của anh, đón nụ hôn cuồng nhiệt cướp đoạt của anh, cùng đầu lưỡi anh quấn lấy, cảm giác người đàn ông này thật sự yêu mình, lòng của cô càng đau, càng đau. . . . . .