Đêm.
Lưu Hoa uyển.
Mưa dần dần ngừng lại, dòng suối uyển chuyển thưa thớt vô số cánh hoa màu hồng
phấn giống như làn váy tiên tử nhẹ lay động về phía trước.
Phía trước truyền đến nhiều âm thanh cười đùa.
Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ còn có đám người Đường Chí Long cùng nhau đưa
Trương ủy viên và Tô Triệu Thần đi về phía trước, vừa đi vừa nói đến hôn sự
của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, đều nói muốn xử lý thật tốt thậm chí
còn muốn Tô Linh phụ trách những chi tiết ấy, mà Diệp Mạn Nghi và Ân Nguyệt
Dung ngày mai sẽ cùng Đường Khả Hinh đến Hoằng Pháp tự dâng hương sau đó sẽ mở
ra kho châu báu của hai nhà Tưởng Trang bắt đầu chuẩn bị cho tràng hôn lễ thế
kỷ này.
Đám người trẻ tuổi cũng theo ở phía sau vừa nói vừa cười, nhất là Nhã Tuệ và
Tiêu Đồng đều chờ mong lần hôn lễ này, Tuyết Nhi cũng ôm gấu bông hừng hực nói
muốn làm phù dâu.
“Con làm phù dâu?” Diệp Mạn Nghi cố ý xem xét con gái nhịn không được cười rộ
lên: “Con là người nhà Trang gia, đến lúc đó phải chuẩn bị đón dâu làm gì có
đạo lý con làm phù dâu!”
Tuyết Nhi ôm gấu bông nghe mẹ nói lời này cô liền lập tức cúi đầu càu nhàu
nói: “Con và Khả Hinh là chị em. Con muốn làm phù dâu của chị ấy! Con cũng
muốn mặc váy trắng!”
Mọi người nghe lời này liền không khỏi cười rộ lên.
“Anh sao vậy?” Từ phía sau truyền đến tiếng nói của thiên kim quân trưởng!
Mọi người đều nghi hoặc kỳ quái dừng bước nhìn về phía sau chỉ thấy Bác Dịch
đêm nay hiển nhiên là uống hơn nhiều cảm giác nặng nề hơn trước, đôi mắt rõ
ràng có chút ửng đỏ thời điểm cất bước vừa rồi không khỏi hơi choáng váng
thiếu chút nữa ngã vào lan can hành lang, may được thiên kim quân trưởng Đổng
Mỹ Nghi vươn hai tay đỡ lấy hết sức quan tâm hỏi: “Anh có khỏe không?”
Trang Ngải Lâm chậm rãi xoay người cách mọi người nhìn Bác Dịch thân thể nặng
nề, đầu cúi xuống vẫn trầm mặc như thường ngày. Cô cứ như vậy lãnh lãnh đạm
đạm nhìn không lên tiếng.
“Con rể! Con sao vậy?” Ân Nguyệt Dung lập tức thật khẩn trương muốn tiến về
phía Bác Dịch!
Trang Ngải Lâm nhanh chóng kéo bà lại nhìn bà tức giận nói: “Mẹ!! Không nên
gọi lung tung! Con và anh ta không có quan hệ!”
Bác Dịch nghe lời này trái tim chợt cảm thấy một trận buồn bực, nặng nề thở
dốc khó chịu muốn giãy khỏi tay thiên kim quân trưởng. Ai biết vừa giãy giụa
cả người liền hoa mắt chóng mặt ngã nhào lên người Đổng Mỹ Nghi không nói hai
lời liền ôm người đập lên trên tường. Đổng Mỹ Nghi kêu lên một tiếng hai tay
cũng không nhịn được ôm lại anh rõ ràng sợ hãi gọi: “Mẹ ——————”
Quân trưởng phu nhân nhìn thấy con gái bị ôm lấy liền vội vàng chạy tới. Lâm
Sở Nhai, Tào Anh Kiệt và Lãnh Mặc Hàn cũng vội vàng chạy tới vội vã tách hai
người ra! Khiến Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ, còn có Trương ủy viên, Tô Triệu
Thần liên tục quay lại quái dị nhìn hai người này.
Trang Ngải Lâm mặt lạnh lùng nhìn Bác Dịch hai tay ôm thiên kim quân trưởng áp
ở trên tường, cả người vẫn còn thần trí mơ hồ tựa trên vai người ta, cô liền
có mấy phần buồn chán xoay người lặng im không lên tiếng!
“Ôi! Con rể, con sao vậy?” Ân Nguyệt Dung nhìn con gái buông tay ra bà liền
vội vàng chạy tới, nhìn thấy mấy người Lãnh Mặc Hàn nâng Bác Dịch dậy bà lập
tức đi qua cũng vươn hai tay nâng cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh đúng là
uống say mặt đỏ bừng, hai mắt rã rời thân thể lắc trái lắc phải, bà lập tức
nói: “Trời ạ! Xem ra thật là uống say rồi! Đến đến đến! Dì đỡ con về nhà nghỉ
ngơi, hảo hảo nằm nghỉ uống chút canh giải rượu sẽ không có chuyện gì!”
“Mẹ!” Trang Ngải Lâm trực tiếp nghiến răng nghiến lợi nhìn bà nói: “Mẹ nếu
mang anh ta về nhà con cả đời này sẽ không trở về!”
“Con không trở về nhà ai thèm!” Ân Nguyệt Dung tuyệt không khách khí nhìn con
gái đáp.
“Tùy tiện!” Trang Ngải Lâm lập tức xoay người muốn đi về phía trước.
“Không cần! Cháu đi…” Bác Dịch tận lực khôi phục một điểm lý trí, cố gắng
kìm nén cảm giác hoa mắt lễ phép gật gật đầu với Ân Nguyệt Dung liền mang thân
thể nặng nề thần tình tiều tụy đi về phía trước. Đám người Lãnh Mặc Hàn muốn
tới đỡ anh nhưng đều bị anh phất tay cự tuyệt, vừa nhớ lại bộ dáng ngọt ngào
của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh trong lòng anh đau như đao cắt hai mắt
nhịn không được đỏ bừng nhưng vẫn nặng thở dốc từ từ cất bước cô độc đi về
phía trước.
Đổng Mỹ Nghi thần sắc quái dị nhìn bộ dáng Bác Dịch uống say yên lặng ưu
thương làm cho lòng người bỗng nhiên tê rần, nam nhân này lúc nãy đi bên cạnh
mình thiếu chút nữa muốn ngã sấp xuống mình không nhịn được vươn tay nhanh
chóng nắm chặt cánh tay anh chợt cảm thấy cánh tay anh cứng rắn như sắt, mặt
cô liền đỏ bừng!
Trang Ngải Lâm hai mắt nhíu lại nhìn Đổng Mỹ Nghi!
Mọi người cũng đều khẩn trương nhìn cô ngay cả vợ chồng quân trưởng cũng nhìn
về phía con gái gọi: “Mỹ Nghi!”
“A…” Đổng Mỹ Nghi mặc váy ngắn lông chim màu vàng nhạt tóc buộc đuôi ngựa bộ
dáng thập phần thiện lương thuần khiết đáng yêu, mặt cô bộc lộ một điểm xấu hổ
cùng biểu tình quan tâm, hai tay nhẹ đỡ cánh tay Bác Dịch nói: “Để… Để
tôi… Tôi đỡ đi. Anh ta hình như thực sự uống say rồi.”
Bác Dịch cảm giác say càng ngày càng nặng, cảm giác được có một bàn tay nhỏ
bé, ôn nhu mà ấm áp đỡ lấy cánh tay mình anh chậm rãi ngẩng đầu, toàn bộ là
hình ảnh mắt hoa, đôi mắt rã rời mơ hồ nhìn cô gái trước mặt…
Đổng Mỹ Nghi nhìn Bác Dịch mông lung không hiểu nhìn mình mặt cô càng đỏ nhưng
vẫn rất lễ phép gật gật đầu nói: “Đi thôi…”
Bác Dịch cả người mơ hồ không rõ nghe thấy thanh âm ôn nhu động lòng người nói
chuyện với mình anh liền không để ý tới quá nhiều tùy ý để Đổng Mỹ Nghi đỡ
tiếp tục tập tễnh đi về phía trước…
“Vị này chính là…” Quân trưởng phu nhân đứng bên cạnh hành lang nhìn con gái
đỡ một nam nhân dáng người to lớn mặc dù khí tức lúc này lộ ra có chút thô
kệch nhưng lại có một loại ưu nhã khó có thể miêu tả, bà liền kỳ quái hỏi.
Mọi người còn chưa kịp trả lời Tô Linh liền cười ngọt ngào nói: “Vị tiên sinh
này tên là Bác Dịch. Cha mẹ là nhân vật đứng đầu viện nghiên cứu sinh vật học
quốc gia mặc dù song thân mất sớm thế nhưng anh lại được di truyền từ cha mẹ
niềm đam mê với sinh vật học nhất là phương diện sản xuất rượu nho. Hiện nay
là tổng cố vấn rượu nho của Hoàn Cầu, bản thân có tới mười hai gian rượu viên
và rượu trang trên toàn thế giới, trên trường quốc tế cũng thu được khá nhiều
giải thưởng, từng được ngũ đại trang viên thế giới mời bổ nhiệm chức chủ tịch
chuyên gia nhưỡng rượu nhưng anh vẫn ở lại trong nước cống hiến cho sự nghiệp
rượu nho nước ta.!”
“Thật?” Quân trưởng phu nhân nghe lời này đôi mắt sáng ngời nhìn về phía con
gái đang đỡ Bác Dịch đi về phía trước với khí chất đó tương lai còn có thể
tiến xa.
Đổng Mỹ Nghi đỡ Bác Dịch đi về phía trước nghe thấy Tô Linh giới thiệu như vậy
cô cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn mẹ mình lại thấy bà giống như dùng ánh mắt
có chút dò hỏi ý mình, cô vội vàng xấu hổ quay mặt sang không nói gì thêm.
Ánh mắt này…
“Không rõ phu nhân có cảm thấy hứng thú với rượu nho?” Tô Linh mỉm cười nhìn
Quân trưởng phu nhân có chút cười rộ lên.
“Thỉnh thoảng uống một chút, thế nhưng tôi bình thường uống vào liền say, bất
quá sau này có thời gian sẽ thỉnh giáo Bác Dịch tiên sinh một chút…” Quân
trưởng phu nhân cười nói.
“Cái này còn không đơn giản sao chờ Bác Dịch tiên sinh tỉnh rượu chúng ta liền
thỉnh giáo một chút!” Tô Linh chỉ là thuận miệng vừa nói vừa cười cùng mọi
người đi về phía trước.
Trang Ngải Lâm vẫn đứng tại chỗ yên tĩnh nghe cuộc nói chuyện rồi mới lạnh
lùng muốn đi về phía trước…
Ân Nguyệt Dung thoáng cái che ở trước mặt con gái nhìn cô như muốn ăn tươi
nuốt sống nói: “Mẹ cảnh cáo con! Con nhanh chóng đuổi theo đem Bác Dịch về cho
mẹ! Nếu không mẹ tuyệt đối không tha cho con!”
“Dù cho trên đời này toàn bộ nam nhân đều chết hết con cũng tuyệt đối sẽ không
ở cùng anh ta. Mẹ chết tâm đi!” Trang Ngải Lâm nghiến răng đáp nhanh chóng cầm
túi xách bạch kim số lượng hạn chế như nữ vương tiến về phía trước!
“Con… Con thật tức chết ta!” Ân Nguyệt Dung đứng phía sau nhìn bóng lưng con
gái trực tiếp bóp cổ tay kêu to!
Mọi người cùng nhau dọc theo hội trường Du Long đi ra ngoài, rốt cuộc đi tới
tận cùng, vô số xe con màu đen toàn bộ đang đỗ lóe ra đèn báo hiệu, đông nghịt
bảo tiêu và đặc công nghiêm túc đứng bên cạnh chờ đợi chủ nhân của mình.
Phương Di và Tịnh Kỳ trước một bước đi về phía trước, song bào thai cũng nhanh
chóng theo sau. Tưởng Vĩ Quốc nhìn thời gian ly biệt sắp đến ông lại hơi nghi
ngờ xoay người nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, Tô Linh, còn có đám người trẻ tuổi
Trang Ngải Lâm nhưng lại không thấy Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh. Ông liền nhỏ
giọng chậm rãi hỏi mọi người: “Hạo Nhiên đâu, sao không thấy?”
Trang Tĩnh Vũ cũng quái dị ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh xác thực không
thấy Trang Hạo Nhiên liền lập tức nhỏ giọng phân phó Tiêu Đồng: “Nhanh chóng
gọi tổng giám đốc đến khách nhân đều muốn đi hắn còn không ra tiễn!”
“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức xoay người đi về phía trước.
Tô Triệu Thần nhìn Tiêu Đồng vội vàng xoay người có lẽ đoán được bảy tám phần
ông liền hơi cười, lại vào lúc này nhìn về phía Đường Chí Long tình tự rõ ràng
biến hóa giống như thâm trầm tự hỏi chuyện gì ông liền nói một câu hai nghĩa:
“Chí Long, tôi và ông đã hơn mười năm không gặp, nhớ ngày xưa ông cùng Tưởng
lão tranh đấu giành thiên hạ, thời gian tung hoành thiên hạ khí thế xác thực
rộng lớn. Cũng mặc kệ chúng ta năm đó anh dũng thiện chiến thế nào sau một
thời gian nhất định một số người một số chuyện sẽ dần dần lắng xuống chôn sâu
dưới dòng thời gian. Khó có được hôm nay tề tụ, người trẻ tuổi ầm ĩ với người
trẻ tuổi ầm ĩ, chúng ta cũng có nơi chúng ta cần đi. Mặc dù thế sự biến đổi
nhân tâm cũng không nhất định ở trên người ai nhưng đoàn viên là tâm nguyện
của bao người Trung Quốc chúng ta, có một số việc không cần phải băn khoăn hết
thảy đều có đáp án. Chúng ta già rồi những thứ trước kia kiên trì cũng không
sánh bằng một điểm thân tình, chuyện gì nên làm thì nên đi làm đi.”
Trương ủy viên nghe lời này cũng trầm mặc quay mặt sang nhìn về phía Đường Chí
Long.
Đường Chí Long cũng trầm mặc nhớ lại một số người một số chuyện trước kia tim
ông đau nhói nhưng vẫn chậm rãi gật gật đầu.
1281-dai-ket-cuc-21/2216631.html
1281-dai-ket-cuc-21/2216631.html