Editor: Hien Eliza
Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh ngồi trên bàn ăn ở trong phòng yến tiệc, nhìn mấy người
Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành vẫn còn chưa thấy đến, chỉ có khách khứa lần lượt
chậm rãi mỉm cười bước tới, chuẩn bị ngồi xuống… Mà hôm nay tâm tình Trương
Thục Dao tựa như hưng phấn dị thường, khuôn mặt cô lộ ra nụ cười dịu dàng bí
ẩn, cứ thế vui vẻ bưng đến cả đĩa bánh mây trắng như tuyết, rất thùy mị rất có
lễ phép bày ở trước mặt anh… Anh hạ thấp tầm mắt, nhìn đĩa bánh ngọt ngào
như mây giăng xuống, gọn gàng dứt khoát mờ mịt nói: “Tôi không thích ăn đồ
ngọt… Nhất là bánh ngọt!”
“Em biết!” Trương Thục Dao mỉm cười, cứ thế sâu nặng, cứ thế yêu thương nhìn
về phía Lãnh Mặc Hàn.
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng lộ ra một chút kỳ dị, nhìn Trương Thục Dao:
“Vậy cô bưng đến để làm gì?”
Khuôn mặt Trương Thục Dao lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, đưa tay ra nhấc lên từ
trong đĩa một miếng bánh mây, cứ thế dịu dàng đưa nó tới bên miệng Lãnh Mặc
Hàn, cặp mắt nhanh chóng nhấp nháy liên tục, rất vui vẻ tự hào nói: “Để anh
đút cho em đó!”
Phụt!
Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, con người lạnh lùng như tảng băng cũng
không thể kìm nén được hơi bật cười, bất đắc dĩ nhìn về cô gái này: “Cô không
có tay sao? Tại sao lại muốn tôi đút cho cô?”
Ngay lập tức Trương Thục Dao cầm miếng bánh mây kia, biểu cảm khoa trương nói:
“Anh không cảm thấy rằng đàn ông đút đàn bà ăn cái gì đó thì rất là hấp dẫn
sao?”
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lặng yên thật sâu, cặp mắt hơi đảo, suy nghĩ một chút về
cái vấn đề này, rồi nhìn Trương Thục Dao nói: “Bất kể chuyện này có phải hay
không là một sự hấp dẫn, nhưng tại sao tôi phải đút cô ăn cái gì đó?”
“Như vậy thì chúng ta mới có thể tiến thêm một bước, có phải không?” Trương
Thục Dao phải thừa dịp lúc Tiểu Nhu đi Pháp liều chết đào góc tường.
Rốt cuộc vẻ mặt của Lãnh Mặc Hàn đầy sự bất đắc dĩ, sau đó hơi bật cười nhìn
về phía Trương Thục Dao, theo bản năng cực kỳ nghiêm túc nhắc nhở cô gái này:
“Thục Dao… Trí nhớ của cô so với nhiều người thực sự là tốt nhất… Cô chắc
hẳn không quên sự thật rằng tôi đã có bạn gái chứ?”
“Em dĩ nhiên không có quên!” Trương Thục Dao trực tiếp thu về miếng bánh mây
kia, nhất thời cực kỳ nghiêm túc nghiêm trọng nhìn Lãnh Mặc Hàn, khẩn trương
nhanh chóng nói: “Anh hãy suy nghĩ một chút đi! Chỉ là một miếng bánh ngọt mây
như vậy anh liền không chịu nổi! Anh hiểu rằng người bạn gái đi học ở Pháp
chính là món tráng miệng. Anh có thể chịu được mỗi ngày ở nhà bày một đống
bánh ngọt cùng món tráng miệng ngọt đến mức phát ngấy sao? Những thứ mùi vị
kia, rất có thể anh sẽ bị mùi hương đó làm cho chết ngạt! Mặc Hàn, giữa hai
người thật sự không hợp nhau, anh có biết không?”
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt yên lặng lắng nghe những lời nói này, tựa như cũng thật
sự suy nghĩ một lúc, lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trương Thục
Dao nói: “Cô… Tài sản của Hạo Nhiên, không có trăm triệu thì cũng có mấy tỉ
đi… Anh ấy có nhiều tiền như vậy, làm sao không đi bày ở nhà?”
“Hả?” Trương Thục Dao nhất thời bất đắc dĩ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn không nhịn được bật cười đứng lên, đưa tay ra vỗ nhẹ bả vai Thục
Dao một cái rồi nói: “Nếu như tương lai cô ấy thật sự có thể trở thành bậc
thầy về món tráng miệng thì nhiều lắm là tôi lại thay đổi khẩu vị là được…
Thế nhưng bây giờ… Tôi còn chưa muốn đột ngột thay đổi khẩu vị… Nhất là
cô… Không thích hợp với tôi… Hãy tìm người đàn ông thật tốt để kết hôn.
Ngoan! Nghe lời!”
Anh nói xong, thì đã nhàn nhạt đi ra ngoài…
Trương Thục Dao cầm miếng bánh mây, nhất thời tức giận ngẩng đầu lên nhìn về
phía bóng lưng Lãnh Mặc Hàn, gọi to: “Này! Anh đi đâu vậy?”
“Tùy tiện đi ra ngoài một chút… Lấy hơi…” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đi ra
ngoài phòng yến tiệc, lộ ra vẻ mặt sa sầm đè nén thần bí. Anh nhớ tới hơn mười
ngày trước lúc điều tra vụ án của Hạo Nhiên, quả thật thật phải cảm ơn Tiểu
Nhu đã cung cấp bức ảnh, để linh cảm khám phá vụ án của anh khẽ chuyển động,
từ đó truy xét triệt để cặp mắt kia, trong thực tế có thể… Nếu không phải
Đường Khải Văn quá sốt ruột mà lộ diện, tự anh ta cùng em gái coi như phát
hiện cặp mắt kia, cũng chưa chắc nhất định sẽ điều tra được trên người của anh
ta. Có lẽ thật sự là lưới trời tuy thưa, tất cả đều là định mệnh, thượng đế an
bài, để cho chân tướng trước thời hạn phơi bày ở trước mặt mọi người… Đến
nỗi tương lai của Đường Khải Văn, Trang Hạo Nhiên vì bảo vệ một nhà Đường Chí
Long và Khả Hinh, sau khi mở phiên tòa vụ án Đường Khải Văn, anh ấy đã ra lệnh
tất cả mọi người xung quanh nhất loạt không được nhắc tới chuyện này. Khát
vọng đối mặt với khó khăn này để đi đến thời điểm một cuộc sống bình yên cho
cha và con gái, mặc dù biết… Có một số việc định trước không có cách nào quá
yên bình.
Lãnh Mặc Hàn lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ hình vòng cung tao nhã của đình
nghỉ chân hình rồng bay lượn, đôi mắt thâm thúy xa xôi ngắm nhìn vườn hoa
trong mưa bụi tí tách rơi. Khắp nơi đình đài lầu gác, bạch hạc bay lượn trên
đỉnh nóc, vô số sư tử ngọc thạch phun ra nước suối róc rách giống như vàng
vậy. Ở đằng kia những chiếc đèn lồng cung đình ẩn núp trong mưa giữa các
khoảng trống của hành lang, ánh lên tia sáng chập chờn hân hoan… Thực ra,
trong khoảng thời gian lúc Hạo Nhiên ở tù, họ nghênh đón cơn mưa bất tận, có
thể khi đó trong lòng tất cả mọi người giống như nước mưa vậy, ướt thườn thượt
gần như đến tuyệt vọng… Hôm nay gặp lại cơn mưa bụi này, nó lại có thể làm
tâm hồn con người cảm thấy dễ chịu…
Tâm tình Lãnh Mặc Hàn dần dần khoan khoái, khuôn mặt không khỏi lộ ra nụ cười
hiếm hoi, cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã qua… Anh đang chuẩn bị bước đi,
hướng về con rồng bay lượn phía trước đi đến để thưởng thức cảnh sắc lúc cuối
thu này, nhưng anh không khỏi phát hiện ra ở cửa hang trong rừng trúc vây
quanh phía trước, có một bóng người hơi di động, lộ ra một chút bí ẩn cùng kỳ
dị… Đôi mắt anh lóe sáng, ngay lập tức hơi thở bình tĩnh, vừa dõi theo bóng
người hơi di động kia, vừa hướng tới hành lang dài trống trải thông ra ngoài
đi tới những bậc thang…
Mưa vẫn như cũ rơi rả rích xuống mặt đất…
Lãnh Mặc Hàn căn dặn người phục vụ đem cho mình một chiếc ô màu đen, nhàn nhạt
giương ô lên, rồi chậm rãi bước dọc theo con đường đá cuội hướng rừng trúc đi
tới…
Bóng dáng ở dưới bóng cây kia, tiếp tục từ từ nhàn nhạt chuyển động…
Lãnh Mặc Hàn đón những cơn gió thổi càng ngày càng lớn, vẻ mặt tiếp tục sa sầm
lạnh lùng, một mình chống chọi với chiếc ô. Cuối cùng anh đi tới cuối con
đường lát đá cuội, đến trước cây đại thụ trăm năm tuổi, nhàn nhạt và đau lòng
cúi đầu xuống, nhìn về phía bóng dáng ướt nhèm nhẹp ở trong hang động tối tăm.
Điệp Y mặc váy dài màu tím, đang nặng nề yên lặng ngồi xổm ở trong hang động,
tóc tai mặt mũi toàn bộ ướt nhèm nhẹp, bộ váy dài màu tím khô ráo kia cũng
thườn thượt rũ rượi trên mặt đất. Nhưng cô ấy dường như không có buồn phiền,
mặc cho tóc mái trên trán rủ xuống nhỏ giọt, bản thân vẫn giống như thường
ngày vậy, thật yên lặng cầm lên chai nước khử trùng, nhẹ nhàng đổ lên vết
thương chưa lành trên bả vai bị thương, trực tiếp không sợ đau cứ như vậy đổ
xuống…
Lúc đó, khi Đường Khải Văn đẩy Lưu Chí Đức xuống đường cao tốc, là Điệp Y đã
tung người bay nhảy vọt ra, đỡ được thân thể của ông. Nhưng mà cơ thể cô cuối
cùng như đèn cháy hết dầu vậy, trong giây phút mất mạng ở trên đường cao tốc
kia, bả vai bị cột sắt gỉ sét bên trong đâm vào, rốt cuộc đau đến mức hứng
trọn nước mưa giăng đầy trời, ngửa mặt lên rồi chậm rãi nhắm mắt lại… Khi
đó, cuối cùng nhìn cô ấy lạnh lùng băng giá như vậy dường như hướng về thế
giới con người, lặng lẽ rơi xuống một viên nước mắt…
Trong thế giới của cô chỉ tồn tại một loại nhận thức, đó là bảo vệ hoàn toàn
thật tốt Trang Hạo Nhiên… Bao gồm cả việc bảo vệ canh giữ chặt chẽ chân
tướng sự thật của anh.
Trong lòng Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên đau đớn, tay giữ chiếc ô màu đen, chậm rãi
cúi người ngồi xổm xuống, nhìn thật sâu về phía cô gái ướt thườn thượt ở trong
hang động sâu thẳm, giọng nói khàn khàn nặng nề cùng đau lòng gọi: “Điệp Y…”
Tay Điệp Y cầm chai nước khử trùng, mặc cho vết thương kia truyền đến âm thanh
tiêu viêm lách tách, cô hiếm khi lộ ra ngoài dáng vẻ lãnh đạm quỷ quái, cặp
mắt mang theo một chút cảm giác nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn…
Lãnh Mặc Hàn chống giữ chiếc ô, sâu sắc nhìn về phía cô gái này, có lẽ rất
nhiều rất nhiều người ở xung quanh cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến sự
tồn tại của cô ấy. Cũng chính bản thân cô ấy cũng dường như không thèm để ý
đến sự tồn tại của mình, anh thở dài một hơi, lúc này mới mờ mịt hỏi: “Cô đang
làm cái gì ở chỗ này?”
Điệp Y nhàn nhạt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, ngừng lại một chút rồi chậm chạp
và trầm mặc thu hồi chai nước khử trùng nói: “Chủ nhân chốc nữa muốn đến tham
dự yến tiệc…”
Lãnh Mặc Hàn lại tiếp tục đau lòng nhìn về phía Điệp Y, nhớ tới thời điểm lúc
đầu thu nhận cô, cô đang ở trên sa mạc không một bóng người biên giới nước Mỹ,
dùng hai tay ra sức đào bới những hạt cát khô khốc, rốt cuộc phát hiện ra chỗ
cát ẩm ướt, ngay lập tức cô cúi mặt xuống hút lấy một chút ướt át… Cho tới
bây giờ không có ai biết cô từ đâu tới, cũng cho tới bây giờ không có ai biết
cô là người nước nào, chỉ biết rằng cha mẹ của cô bị bắn chết, nhưng bởi vì
hai tròng mắt của cô màu tím nên bị mọi người vung gậy gộc đánh đập, rời bỏ
rồi trôi dạt đến nước Mỹ…
Cô gặp được Lãnh Mặc Hàn, ngay cả lời không nói được, là anh đã dạy cho cô
ngôn ngữ đầu tiên, là anh đã huấn luyện cô thành một cao thủ hàng đầu. Cô vĩnh
viễn nhớ tới Lãnh Mặc Hàn đã tự tay mua cho cô chiếc váy dài màu tím, cho nên
cô vẫn liên tục mặc loại váy này… Mặc dù cô lạnh lùng băng giá không biết
thế nào gọi là cảm xúc con người, thế nào gọi là yêu… Khi còn sống cô chỉ có
một việc duy nhất đó chính là tiếp nhận mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh.
Thế nhưng… Cho đến khi gặp được Trang Hạo Nhiên…
Điệp Y tựa như đã biết mình bị Lãnh Mặc Hàn nhìn thấu, cô nhàn nhạt cúi đầu
xuống, từ túi trong váy rút ra vải gạc trắng như tuyết, mặc cho tóc mái rủ
xuống những giọt nước mưa, nhưng cô vẫn trầm mặc băng bó kĩ vết thương trên
lòng bàn tay đầy máu của mình…
Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn không khỏi ánh lên nước mắt, không người nào có thể hiểu
được vì sao cô ấy lại cứ thế đi theo Trang Hạo Nhiên, cũng không có ai có thể
hiểu được cô ấy cùng chủ nhân của mình vượt ra ngoài ranh giới của nhân loại
về sự ăn ý cùng nghĩa tình. Tuy vậy nhưng thật sự không phóng đại rằng bạn có
thể cảm giác được, cô ấy vì anh ta mà sống, vì anh ta mà chết… Giây phút mất
mạng ở đường cao tốc kia, đó là giọt nước mắt đầu tiên trong đời của cô ấy…
Thật ra… Quá khứ… Thời điểm Lãnh Mặc Hàn đã từng là thủ lĩnh sát thủ,
chung quy chẳng qua đem cô trở thành một quân cờ.
Lãnh Mặc Hàn nghĩ tới đây, không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống, cố nén hai tròng
mắt trào ra nước mắt, nhớ lại ban đầu mình tàn nhẫn cùng vô tình, giờ phút này
hận không được bị dao cắt, bị quất roi… Thật ra khi biết cô xác thực đi tới
bên cạnh Trang Hạo Nhiên, mới có thể cảm nhận được một chút vượt ra ngoài sự
ấm áp của cuộc sống, vượt ra ngoài sự hiểu biết của tâm hồn… Anh chân chính
cảm giác được bản thân mình trong quá khứ đúng là quá sức lạnh lùng mà không
hiểu cảm nhận của mọi người…
Điệp Y tựa như cảm giác được người trước mặt đang bi thương, chậm chạp dừng
động tác trong tay lại, hứng nước mưa rả rích, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về
phía anh…
Lãnh Mặc Hàn nặng nề chớp đôi mắt tràn đầy nước mắt thương tiếc, theo bản năng
kiềm nén nội tâm chính mình đang áy náy cùng đau đớn. Anh chậm rãi đưa tay ra,
rất dịu dàng cầm lên bàn tay bị thương của cô, vì tấm lòng của cô vừa cẩn thận
từng li từng tí quấn kĩ vải gạc, vừa mờ mịt nghĩ nên nói cái gì đó, nhưng vẫn
là ẩn nhẫn ở cổ họng. Đối mặt với người con gái mà chính mình đã từng coi là
một quân cờ, biết rằng cô ấy một mực đang đợi một câu nói của Trang Hạo
Nhiên…
t❤r u y e n c u a t u i n e t
Mặt anh co rúm biểu hiện sự thống khổ cùng áy náy, đôi mắt không khỏi rơi
xuống nước mắt đau lòng, vừa quấn chặt vải gạc trên bàn tay cô, vừa u uất mà
nghẹn ngào nói: “Điệp Y… Thật xin lỗi…”
Điệp Y nhàn nhạt nhìn về phía anh, linh hồn tựa như chưa từng trải qua sự đời,
có thể hay là bởi vì những giọt nước mắt kia? Thế giới của cô có chút không
thể giải thích được tuyến lệ dư thừa, đôi mắt cô bắt chước dường như tràn ra
nước mắt…
Lãnh Mặc Hàn cũng không rõ đây là vì cái gì, nhưng anh chỉ yên lặng ngồi xuống
trước mặt ở cô gái này, cúi đầu xuống, cơ thể chợt co quắp, rơi nước mắt… Có
lẽ Trang Hạo Nhiên đã từng nói với cô ấy câu nói kia, chính mình chắc cũng
phải nói với cô ấy… Có lẽ đây là bản thân mình một mực luôn muốn thực hiện
lời hứa hẹn… Tất cả lời nói của anh toàn bộ tắc nghẹn ở nơi cổ họng, chẳng
qua là mặc cho nước mắt đau lòng từng viên từng viên trượt xuống…
Có quá nhiều quá nhiều viên đạn đã xuyên qua cơ thể yếu đuối của cô gái này,
có quá nhiều quá nhiều đau đớn, từng để cho cô sống không bằng chết, nhưng cô
vẫn một mực đang chờ đợi lời hứa hẹn đó…
Anh tiếp tục co quắp đau đớn rơi lệ như vậy…
Điệp Y cũng giống như trở lại ngày đầu tiên cùng anh học nói vậy, học hỏi
anh… Cũng chậm chạp co rút rơi nước mắt…
Đó là một đêm mông lung, cô ngủ rất không yên giấc, rất không thoải mái…
Nhưng trong nháy mắt khi cô mở mắt, cô tựa như thấy trước mặt một bầu trời
xanh thẳm, còn có vô số con voi đang rống lên âm thanh vui vẻ, có thật là
nhiều thật nhiều chim chóc bay qua rừng cây xanh tươi rậm rạp, dòng sông chảy
róc rách, chảy tới dưới đáy của một gia đình không biết tên… Nơi đó có một
cô bé bị nhốt chặt trong lồng sắt, còn có một con chó sói tuyết làm bạn với cô
bé…
Cô bé muốn kêu gào đến lạc giọng, nhưng lại nói không ra lời… Không bao lâu,
một người đàn ông cả người diện áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, rất dịu
dàng ngồi xổm ở bên cạnh giường của cô bé. Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười
sáng lạng còn hơn cả ánh mặt trời, nhất là cặp mắt như sao sáng kia có thể
thiêu đốt sinh mạng con người. Anh ta thật sâu đưa mắt nhìn cô bé trên giường,
thật ấm áp nói: “Điệp Y… Cuối cùng có một ngày… Anh sẽ mang em trở về
nhà… Chúng ta cùng nhau hòa thuận thật tốt để tìm được đầu của chó sói
tuyết…”
1266-tim-duoc/2147107.html
1266-tim-duoc/2147107.html