Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 1247: Nở rộ – Botruyen

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 1247: Nở rộ

Editor: Hoàng Thủy.

Buổi tối, mưa gió càng lúc càng lớn!

Phòng Tổng thống bừng sáng một trận ánh đèn chói mắt nhất là ánh đèn giữa
phòng khách càng ấm áp chiếu xuống!

Trang Hạo Nhiên bận rộn chuyện của công ty bận rộn đến thật khuya thật khuya
cho đến mười giờ tối mới trở lại nhà ăn cơm. Anh muốn nhanh chóng ăn xong cơm
rồi trở lại công ty xử lý một ít chuyện chưa xong. Anh cứ như vậy một thân đơn
giản sơ mi quần tây, tay bưng bát cơm, tay cầm đũa ăn những món ăn cha vì mình
đã tự thân xuống bếp chuẩn bị, vừa nhiệt tình ăn vừa nghi hoặc ngẩng đầu nhìn
cha mẹ hỏi: “Cha mẹ, sao cha mẹ không ăn?”

Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung gương mặt tiều tụy ngồi trước bàn ăn, đôi mắt
dại ra rưng rưng nhìn những bàn ăn một câu cũng nói không nên lời…

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn bọn họ cuối cùng nhịn không được cười rộ lên:
“Được rồi, không cần phải như vậy! Cha mẹ hẳn biết rõ con, dù cho đến đó con
cũng có thể trôi qua rất khá cho nên… Yên tâm đi! Con không sao đâu! Sau này
nếu nhớ đến con thì đến thăm con là được…”

Ân Nguyệt Dung hai mắt chấn động rớt xuống nước mắt bà biểu tình căng thẳng
cầm lên khăn tay lau đi nước mắt tiếp tục không lên tiếng…

Trang Tĩnh Vũ dường như trong một đêm già thêm mười tuổi, gương mặt tiều tụy
mệt mỏi nhìn bàn đầy thức ăn phía trước lại không biết đang suy nghĩ cái gì…

“Ông nói chuyện! Con trai nói chuyện với ông sao ông không nói!?” Ân Nguyệt
Dung quay mặt sang nhìn chồng mình khóc rống lên: “Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã
được ôm đến nhà chúng ta. Nó vẫn luôn khóc tôi dỗ thế nào cũng không được! Các
người… Các người lại gạt tôi nói mẹ nó đã chết! Tôi mới dám ôm đứa bé này!
Nếu như biết sự thực là tội ác ngập trời như vậy chính tôi chết cũng phải quên
đi! Không muốn liên lụy đứa nhỏ! Liên lụy cả đời nó!”

Trang Tĩnh Vũ nghe lời này mặt run rẩy thống khổ đôi mắt nghẹn nước mắt…

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng đôi mắt tràn đầy lệ quang bưng bát ăn
cơm, tiếp tục gắp thức ăn ăn như sói nuốt hổ nuốt…

Ân Nguyệt Dung tiếp tục thống khổ nhìn chồng mình khóc lên: “Tôi… Tôi nếu
như biết sáu tuổi thằng bé đã biết chân tướng tôi sẽ không mỗi ngày ngốc
nghếch diễn kịch! Một hồi nói lúc sáu tháng thằng bé ở trong bụng đá tôi! Một
hồi nói lúc sinh thằng bé ra tôi có bao nhiêu đau! Nói nói… Tôi liền cho
rằng là sự thật! Tôi liền cảm thấy… Thằng bé chính là con trai ruột của tôi!
Nếu như không phải con trai ruột sao có thể hiểu chuyện như thế, hiếu thuận
như thế? Mặc cho vợ chồng chúng ta đánh trách mắng mắng, thằng bé cho tới bây
giờ cũng không có hừ quá một tiếng!! Thằng bé chính là con trai ruột của tôi!!
Tôi không ngoan độc được để thằng bé đi gánh tội thay! Tôi đi ngồi tù! Tôi đi
nhận chuyện này! Người là do tôi giết, cùng con tôi không một chút quan hệ!
Tôi không muốn con trai bảo bối vào cái loại địa phương đó tôi không thể để
thằng bé đi chết như vậy!!!”

Ân Nguyệt Dung nói xong cũng đã một trận thê lương khóc lên!!

Trang Tĩnh Vũ cũng chậm rãi cúi đầu rơi lệ…

Trang Hạo Nhiên ẩn nhẫn hai mắt lệ quang ngẩng đầu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bộ
dạng đau lòng của cha mẹ nghẹn ngào cười nói: “Được rồi! Cũng không phải sinh
ly tử biệt! Khả Hinh nói đúng, còn sống là tốt rồi, còn sống là còn có hi
vọng! Sau này không cho nhắc lại lời không phải thân sinh! Con chính là con
trai ruột của cha mẹ! Kiếp này, kiếp sau… Đều như vậy!”

Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung đồng thời ngẩng đầu đau lòng nghẹn ngào nhìn
về phía con trai.

Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ mỉm cười nhìn cha mẹ, mặc dù tim đang rỉ máu nhưng
anh vẫn nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, rốt cuộc ăn xong bát cơm thì lục phủ ngũ
tạng đau đến thành một đoàn, nghĩ muốn ngẩng đầu nhìn lại cha mẹ nhưng vẫn rất
miễn cưỡng để chén cơm xuống, không dám ngẩng đầu nói: “Trung quốc chúng ta
bách thiện hiếu làm đầu, con thật rất hy vọng có thể hầu hạ cha mẹ đến trăm
tuổi… Hôm nay… Xem như Hạo Nhiên bất hiếu! Hi vọng cha mẹ không trách tội!
Ngày mai… Lúc con rời đi nghĩ muốn bảo lưu một điểm tự tôn cuối cùng cha mẹ
không cần phải tiễn con! Con đêm nay còn có việc, đi trước…”

Trang Hạo Nhiên nói xong liền nháy mắt cắn chặt răng đứng lên nhanh chóng xoay
người đi ra ngoài…

“Hạo Nhiên!! Con trai của tôi ——————” Ân Nguyệt Dung ngồi trong phòng khách
khóc kêu lên: “Con trai của tôi ——————”

Trang Tĩnh Vũ cũng một trận thống khổ cúi đầu rơi lệ…

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng cố nén nước mắt đi vào trong mưa nhanh chóng
ngồi vào xe phân phó tài xế đi đến công ty, xe cứ dần dần khuất trong bóng đêm
càng lúc càng xa… Một chiếc Rolls-Royce màu đen khác dừng trong màn mưa đêm,
Diệp Mạn Nghi ngồi ở bên trong buồng xe nhìn con trai từ từ đi xa thống khổ
khóc không thành tiếng, nhớ tới từng bó từng bó hoa hồng trước cửa sổ, kỳ thực
đứa bé này đã gọi bao nhiêu tiếng mẹ…

Tưởng Vĩ Quốc ngồi ghế sau xe, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía con trai đi xa
cũng chậm chạp cúi đầu rơi lệ. Qua nhiều năm như vậy chưa từng có sắc mặt dễ
chịu với con trai, bây giờ nhớ lại kỳ thật tất cả phú quý cũng không bằng một
điểm thân tình…

Mưa rền gió dữ, trong nháy mắt thức tỉnh toàn bộ mùa đông, bóng cây lay động
phá lệ lợi hại giống như cất lên khúc ca ai oán!!

Trang Hạo Nhiên nắm chắc thời gian trở lại phòng làm việc, mở văn kiện nhanh
chóng xem lướt qua. Ngoài cửa sổ một trận mưa gió dập dềnh giống như mang theo
sóng biển kinh thế tập kích toàn bộ thế giới. Anh vẫn như cũ bình tĩnh và
nhanh chóng chỉnh lý văn kiện, đèn bàn chiếu sáng bức ảnh cô gái mặc trang
phục chuyên gia hầu rượu, tóc đuôi ngựa buộc cao, khuôn mặt nở nụ cười ngọt
ngào, đôi mắt nhẹ nheo lại như trăng rằm thâm tình nhìn chàng trai trước
mặt…

Trang Hạo Nhiên không hề ngẩng đầu tiếp tục nhanh chóng xem lướt qua tư liệu.
Toàn bộ phòng làm việc lập tức phảng phất ôn nhu cùng thâm tình hình thành
quang đoàn ấm áp xoay quanh chàng trai này… Anh có lẽ cảm thấy nhìn về phía
tờ văn kiện thấm nước đôi mắt kịch liệt đỏ bừng…

Bốn giờ sáng!!

Toàn thành phố mưa vẫn rầm rầm rơi như cũ, toàn bộ thành phố chìm trong một
mảnh hắc ám, hoàn toàn yên tĩnh… Nhưng… Trong một cửa hàng áo cưới lại
chiết xạ ra tia sáng màu cam ôn nhu nhất thâm tình nhất…

Trong cửa hàng, nhân viên nâng mười hai khay thủy tinh đựng vòng hoa, khuyên
tai trân châu từ từ đi đến cầu thang…

Sảnh khách quý xa hoa mộng ảo, khắp nơi là ánh đèn thủy tinh hoa lệ chói mắt.

Đường Khả Hinh mặc váy cưới cúp ngực ngồi trước gương trang điểm, tùy ý để váy
cưới trải dài, mặt cô lại bộc lộ sự ôn nhu thâm tình nhìn nhân viên búi tóc
cho mình rồi lại đem từng viên hoa châu nho nhỏ cẩn thận từng li từng tí cắm
vào trong búi tóc. Thợ trang điểm vì cô trang điểm một thân trang dung tinh
xảo, lấy thêm son môi vẽ lên đôi môi đỏ mọng của cô…

“Để tự tôi…” Cô mặt bộc lộ biểu tình ôn nhu thâm tình từ từ cầm lấy thỏi son
nhẹ nhàng xoay tròn nhìn vào gương chậm rãi tô lên đôi môi đỏ mọng như anh đào
của mình…

Nhã Tuệ tay cầm khăn voan đôi mắt run run nước mắt, đau lòng nghẹn ngào nhìn
bóng lưng mỹ lệ của Đường Khả Hinh…

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng yếu ớt ngồi trước gương trang điểm, mặt
bộc lộ biểu tình nhàn nhạt, từng chút từng chút cầm son môi tô lên cánh môi
anh đào của mình. Khi cô tinh tế nhìn cánh môi anh đào của mình trong gương
đôi mắt đột nhiên rưng rưng nhưng mặt lại tươi cười như hoa nói… “Hóa ra
mình tô son lên đẹp như thế… Trước đây mình không biết…”

Nhã Tuệ đau lòng nghẹn ngào cầm khăn voan cúi đầu nức nở rơi lệ…

Đường Khả Hinh thần tình kiên định cố nén nước mắt, ôn nhu nhìn Nhã Tuệ qua
gương, nhìn bạn thân khóc không thành tiếng cô lại mỉm cười nói: “Chị khóc cái
gì, đừng khóc… Ngày mai là ngày vui của em… Nghe nói ngày đầu tiên tân
nương gả cho tân lang nhất định phải thật vui vẻ nếu không tương lai… Sẽ
không hạnh phúc… Em nhớ lần trước khi cha bị bắt lên xe tù, em đã không
ngừng chạy, không ngừng khóc… Thật không tốt… Sau này em sẽ không rơi nước
mắt trước mặt Hạo Nhiên… Em muốn thật vui vẻ cùng anh ấy trải qua từng ngày
tự do hay không tự do… Em trước đây quá không hiểu chuyện rồi…”

“Khả Hinh… Em nói như vậy làm chị càng khó chịu…” Nhã Tuệ nhịn không được
lại đau khóc thành tiếng.

Đường Khả Hinh vẻ mặt run rẩy thống khổ cắn chặt răng ép buộc bản thân cười ôn
nhu nói: “Chị không cần khó chịu, em có thể gả cho Hạo Nhiên… Là phúc khí cả
đời của em… Em rất hạnh phúc, rất vui vẻ… Nói không chừng trong bụng của
em đã có tiểu bảo bảo… Con trai giống anh ấy… Con gái giống em… Như vậy
thật tốt…”

“Trời ạ! Sao ông trời lại đối xử với em như vậy!” Nhã Tuệ tay cầm khăn voan
ngồi xổm trên mặt đất thất thanh khóc rống.

Đường Khả Hinh biểu tình buộc chặt nghe bạn thân thê lương khóc cô lại nghẹn
ngào nhìn vào gương vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành cười ngọt ngào…

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sáng sớm lại đến nhưng mưa to gió lớn
vẫn chưa ngừng. Trong quang mang trắng xóa, trước văn phòng làm việc, vào lúc
bảy giờ sáng Trang Hạo Nhiên rốt cuộc chỉnh lý đến văn kiện cuối cùng với thân
phận tổng giám đốc, toàn bộ đều được chỉnh lý hoàn tất phê duyệt. Anh ngồi tại
vị trí tổng giám đốc tinh tế nhìn đoạn văn kiện trước mặt sau đó lưu loát kí
tên mình lên văn kiện. Anh mỉm cười cuối cùng yên tâm thở phào chậm chạp đứng
lên, cầm tây trang màu trắng khoác lên người vừa nhanh chóng mặc vào vừa đi ra
khỏi phòng làm việc, nghĩ chắc cảnh sát sắp tới…

Cửa nháy mắt mở ra!

Lãnh Mặc Hàn, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt, Tiêu Đồng và mấy
người Trương Thục Dao cả một đêm canh giữ ngoài cửa, thật sâu nhìn về phía
Trang Hạo Nhiên. Tất cả nhân viên hành chính cùng một chút cao tầng cũng đứng
ở bên ngoài cửa phòng làm việc cúi đầu thật sâu với anh: “Tổng giám đốc!!!”

Trang Hạo Nhiên dừng trước cửa phòng làm việc nhìn về phía mấy người Lãnh Mặc
Hàn, nhìn cấp dưới theo mình nhiều năm, tim anh dần dần đau đớn lại vẫn gật
đầu nhanh chóng đi ra ngoài: “Uhm! Quay lại làm việc đi! Tương lai cố gắng nỗ
lực Tổng giám đốc Tưởng sẽ không bạc đãi mọi người!”

Anh nói xong người đã đi vào trong thang máy, mấy người Lãnh Mặc Hàn đi theo
sau!!

Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như cũ! Thành phố này cho tới bây giờ cũng chưa
có ám trầm như vậy, sóng biển điên cuồng thét gào!! Tưởng Thiên Lỗi cả đêm
không ngủ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn về phía biển rộng từng trận sóng xô
đôi mắt anh lóe ra lệ quang…

Một chiếc xe đen có rèm che từ bến cảng theo con đường Tân Hải chạy như bay mà
đến, cuối cùng thắng gấp trước sảnh công ty. Trang Ngải Lâm mặc váy đen dài đi
giày cao gót hai mắt run rẩy lệ quang liều mạng đập vào tay lái xe trong miệng
không ngừng kêu: “Em trai, em trai…”

Trang Hạo Nhiên vừa cùng mấy người bước ra sảnh công ty được nhân viên công ty
nhao nhao cúi đầu chào. Đôi mắt anh tràn đầy lệ quang nhìn về phía chị gái
loạng choạng nhào tới, tâm hơi đau dừng bước lại kêu: “Chị…”

Trang Ngải Lâm kịch liệt ngẩng đầu đôi mắt run rẩy tràn đầy lệ nhìn về phía em
trai mặc âu phục trắng đẹp trai như vậy giống như chỉ là đi tham gia yến hội.
Cô đau đớn khóc lên nhào tới trước mặt vươn tay ôm chặt cổ em trai, vừa khóc
vừa đau lòng nói: “Em trai! Em… Em đừng đến chỗ đó… Chị sẽ bảo hộ em!
Chúng ta về nhà! Có chuyện gì về nhà lại nói!! Chúng ta về nhà! Giống như hồi
bé chị dắt tay em về nhà!”

Trang Hạo Nhiên ôm chặt chị gái đôi mắt cấp tốc tràn đầy lệ quang, tâm từng
đợt run rẩy đau đớn nhưng mỉm cười nói: “Chị… Em cảm tạ chị cho tới bây giờ
vẫn luôn thương yêu em, không cần khổ sở. Em chỉ là phải đến một địa phương
không xa, chị tùy thời có thể tới nhìn em…”

“Em trai!” Trang Ngải Lâm ôm chặt em trai thống khổ thất thanh khóc lên!

Xa xa xe cảnh sát đang tới, theo từng trận tiếng mưa ô ô truyền đến!

Trang Hạo Nhiên biết thời gian không nhiều chỉ nén đau thương đẩy chị gái cho
Tô Lạc Hoành, bản thân hơi chỉnh lý lại mạch suy nghĩ hỗn loạn ngửa đầu. Trước
con mắt nhìn của mọi người anh ngẩng cao đầu bước ra sảnh công ty…

Một thân ảnh màu trắng tại đây vào thời khắc này dọc theo con đường Tân Hải
nhẹ nhàng bước đi…

Đường Khả Hinh một thân váy cưới dài tuyết trắng, tóc búi sơ mỹ lệ, trang dung
tinh xảo, đi giày cao gót mười hai cm, mặt bộc lộ ôn nhu thâm tình, biểu tình
vô oán vô hối. Hai tay nhẹ kéo váy dài đón mưa gió trắng xóa táp đến từ từ
bước vào sảnh công ty. Cô một thân ướt đẫm nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành
như cũ, nhất là đôi mắt mộng ảo kia ai nhìn cũng sinh cảm giác một đời một
kiếp…

Trang Hạo Nhiên đứng trước sảnh công ty, đôi mắt tràn đầy lệ, tim đập mạnh
nhìn về phía Đường Khả Hinh biểu tình vô oán vô hối nhẹ kéo váy dài đón mưa
gió bước đến. Anh nghẹn ngào mỉm cười cũng bất chấp mưa gió từ từ cất bước đi
tới trước mặt cô…

Hai người cứ như vậy đứng giữa sắc trời ám trầm trong mưa gió trắng xóa.

Đường Khả Hinh cười ôn nhu thâm tình, đôi mắt mộng ảo nóng cháy động lòng
người, đón mưa gió nhìn Trang Hạo Nhiên mặc âu phục trắng đẹp trai như vậy
đứng trước mặt của mình. Khuôn mặt anh đẫm nước nhưng lại không tổn hao một
điểm kiên nghị kiêu ngạo của anh. Cô kinh hỉ tự hào ôn nhu sùng bái hô… “Lão
công…”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này tim hơi hoạn nhịp đôi mắt tràn đầy lệ nhìn cô gái
trước mặt lồng ngực nặng thở hổn hển cảm động đáp: “Ừ…”

Đường Khả Hinh vẫn cười ôn nhu vươn hai tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai rộng lớn
của Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào nói: “Anh đã đáp ứng em đến ngày chúng ta kết
hôn anh nhất định phải nhảy cùng em một điệu. Em hi vọng anh sẽ nhảy điệu xoay
tròn hạnh phúc… Hôm nay rốt cuộc em cũng chờ được… Em rất vui vẻ… Rất
hạnh phúc…”

Trang Hạo Nhiên cúi đầu tùy ý để nước mưa rơi xuống mặt mình, vô số nước mưa
dọc theo khóe mắt anh chảy xuống… Anh nhìn cô thật sâu dừng lại một hồi mới
rốt cuộc đáp lại: “Được…”

Đường Khả Hinh cười như hoa đào thân ảnh đứng trong màn mưa trắng xóa đẹp mộng
ảo như vậy. Cô nhẹ kéo cổ Trang Hạo Nhiên bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ mặc kệ
váy ướt đẫm thân ảnh cô lại bay bổng phiêu nhiên như vậy…

Trang Hạo Nhiên vừa rơi lệ vừa ôm lấy cô gái trước mặt cứ như vậy xoay tròn
trong màn mưa trắng xóa. Anh vừa ôm cô xoay tròn vừa thâm tình tràn đầy lệ
ngóng nhìn cô gái trước mặt…

Ngài cái gì cũng không cần nói tôi đều biết ngài muốn nói cái gì… Yêu nhau
thâm tình, tạm gác lại tương lai… Ngài yên tâm, tôi đã từng nói một mình tôi
nhất định cũng sẽ rất tốt… Chúng tôi rốt cuộc biết được chân tướng, chúng
tôi rốt cuộc biết được đáp án… Đáp án kia chẳng qua chỉ là một hạt bụi sao
có thể trở thành trở ngại chúng tôi yêu nhau! Bất cứ chuyện gì, bất luận vật
gì cũng không thể ngăn cản chúng tôi yêu nhau…

Đường Khả Hinh mặc áo cưới ngón tay ngọc thon dài nhẹ đặt trong lòng bàn tay
Trang Hạo Nhiên. Sau đó thâm tình ngóng nhìn Trang Hạo Nhiên, cuối cùng buông
lỏng tay ngọc vung cánh tay lên một mình đứng trong màn mưa trắng xóa, hạnh
phúc xoay tròn, làn váy tuyết trắng như cánh hoa nở rộ, giống như một bông hoa
nho nồng đậm mật ý trước mặt người yêu nở rộ…

Trang Hạo Nhiên rơi lệ nghẹn ngào thống khổ nhìn về phía Đường Khả Hinh hạnh
phúc xoay tròn. Anh lại bắt đầu tinh tế nức nở… Em…

Đường Khả Hinh vẫn như cũ hạnh phúc ngọt ngào xoay tròn tùy ý để nước mưa chảy
xuống khóe mắt…

Tình yêu rốt cuộc là cái gì? Kỳ thật mỗi người… Đều có đáp án của riêng
minh… Chúng ta nhất định phải tìm đúng đáp án tình yêu trong lòng là đủ
rồi… Đúng vậy, xem bọn họ hạnh phúc như vậy, thế gian tất cả tối dung tục và
bí mật phức tập đều chỉ là phù du…

Xe cảnh sát tới, Trang Hạo Nhiên liền như vậy đi cùng Chu Lệ Bình ngồi xuống.
Khi anh ngồi vào trong xe trong nháy mắt lại quay mặt sang, đôi mắt tràn đầy
lệ nhìn về phía Khả Hinh…

Đường Khả Hinh mặc váy cưới tuyết trắng đứng trong màn mưa trắng xóa nhìn về
phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười…

Trang Hạo Nhiên minh bạch ý tứ của cô cũng cách cửa sổ xe hơi nghẹn ngào cười
nhìn về phía cô…

Đây đó yêu thương sâu sắc giữa hai người, đều vì đối phương mà không dám bại
lộ thống khổ và đau đớn của mình, cứ như vậy giữa hai người chỉ lưu lại nụ
cười… Đường Khả Hinh kéo váy cưới thật dài đi tới trước xe cảnh sát, hai tay
nặng nề vỗ cửa sổ thủy tinh hơi lớn tiếng gọi “Hạo Nhiên… Em yêu anh… Em
yêu anh… Em yêu anh… Mặc kệ kiếp này kiếp sau, mặc kệ bần cùng và khó
khăn, Em vẫn yêu anh! Em nguyện ý gả cho anh, làm vợ của anh! Cùng anh một chỗ
đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không đổi!!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy mặt cũng bộc lộ biểu tình thống khổ run rẩy,
vươn hai tay áp lên đôi bàn tay nhỏ bé ôn nhu của cô qua lớp cửa sổ nồng đạm
nồng đậm nói: “Khả Hinh… Anh yêu em, mặc kệ kiếp này kiếp sau, bần cùng hay
khó khăn, anh đều yêu em… Vợ của anh! Cám ơn em nguyện ý gả cho anh! Bất kể
là cách một song sắt hay cả một thế giới anh đều yêu em vĩnh viễn!!”

Cảnh sát chậm rãi lái xe đi…

Đường Khả Hinh giống như cô gái thâm tình vì yêu đi theo nhấc lên váy dài đón
mưa gió trắng xóa đuổi theo xe tù vừa đuổi theo vừa khóc to: “Ông xã!!! Ông xã
————mặc kệ anh đi vào trong đó, mặc kệ anh ở nơi nào! Ngàn vạn lần không cần
phải chịu đựng thống khổ! Em sẽ ở ngục giam bên cạnh xây một ngôi nhà! Em sẽ
như vậy cách một bức tường cùng sinh cùng từ với anh!!”

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn về phía cô gái đội mưa đi theo giống như
nghe thấy lời của cô khẽ cười gật gật đầu…

Đường Khả Hinh biết Trang Hạo Nhiên nghe thấy cô đột nhiên cũng một trận cười
nghẹn ngào!!

Mặc thế giới mưa to gió lớn, mãnh liệt thế nào… Chỉ cần yêu nhau… Ai có
thể ngăn cản… Bao gồm cả chuyện xưa, chân tướng, bí mật…

Uyển Thanh là người ngoài cầm một tấm hình bí mật nước mắt cũng chậm chạp chảy
xuống.

1251-no-ro/2117400.html

1251-no-ro/2117400.html

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.