Editor: Thùy Trang Nguyễn
Bữa tiệc kéo dài!!
Trang Hạo Nhiên mặc bộ âu phục màu lam đậm, bên trong mặc áo sơ mi trắng, trên
ngực cài chiếc châm hoa, trông vô cùng khí phách mị lực. Anh bước ra khỏi
phòng mình, lập tức cùng hai chị em con gái của nữ hoàng Anh chào hỏi, rồi đến
tiên sinh Tư Mật Phu đến từ tòa soạn báo nổi tiếng nước Mỹ, cùng đối phương
nắm tay, dùng tiếng Anh nói chuyện một hồi, lúc này hai tròng mắt mới vô ý lưu
chuyển nhìn xung quanh bữa tiệc, những ánh đèn chiếu sáng khắp mọi nơi, chiếu
lên than ảnh những vị khách quý hôm nay. Một số người vẫn ngồi trước đàn dương
cầm trong phòng khách diễn tấu Moon-live, một số thiên kim tiểu thư mặc chiếc
váy dài hoa lệ không khỏi cúi đầu mỉm cười…
Duy chỉ không thấy bóng dáng cô gái xinh đẹp kia, nguyên bản tối nay cô tỏa
sáng như một viên kim cương!
Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi thu lại, đứng trong phòng khách nhìn khách khứa đi
qua đi lại, hai tròng mắt anh lại có vẻ mấy phần ám nhiên, lúc đi qua bên
người khách liền nắm tay chào hỏi, trái tim cũng có chút không yên… Nhớ tới
vừa rồi Đường Khả Hinh đứng ngoài cửa nghẹn ngào nức nở truyền đến tiếng khóc,
tim của anh như bị nhéo một cái, hai tròng mắt lại nhanh chóng lưu chuyển nhìn
xung quanh, thậm chí vô ý tiến lên tìm kiếm.
Vẫn như cũ cô thoáng qua như một đám mây, biến mất tại phòng yến hội xa hoa
này.
“Mẹ!” Trang Hạo Nhiên đi về hướng Ân Nguyệt Dung, mỉm cười hỏi; “Thấy Khả Hinh
đâu rồi?”
Ân Nguyệt Dung tay cầm ly sâm panh, mặt bộc lộ vẻ trá dị, nhìn Trang Hạo Nhiên
nói: “Không thấy a! Không phải mới vừa rồi đi vào tìm con sao? Thế nào? Con bé
không có ở đấy à? Phòng khách vẫn không thấy… Mẹ còn chuẩn bị bánh ngọt bảy
tầng cho con bé đây!”
“…” Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vẻ mặt thâm trầm, có chút vô thức ngẩng
đầu nhìn về phía bên ngoài phòng tổng thống, một mảng tối tăm, những hạt mưa
phùn bay tán loạn giống như nước mắt của một thiếu nữ thất lạc, trái tim của
anh từ từ cảm thấy nặng nề… Nhớ tới đêm nay là buổi tối đầu tiên của cô bé
này từ khi đạt được quán quân, có lẽ cô ấy thật sự cần một cái ôm ấm áp cùng
tiếng ca ngợi.
Ân Nguyệt Dung cầm ly sâm panh, nhanh chóng đi tới trước mặt con trai, đôi mắt
trừng lớn nhìn anh, không khách khí hỏi: “Có phải con đắc đắc tội Khả Hinh hay
không? Thế nào lại không thấy con bé nữa?”
Trang Hạo Nhiên cũng không có giấu giếm, nhất thời bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ
mình!
“Con rốt cuộc đã làm gì hả?” Ân Nguyệt Dung tức giận nặng đặt sâm panh xuống,
nhìn thẳng vào con trai mình, khó có được biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, đau lòng
nói: “Con không biết hôm nay con bé mới được quán quân trận thi đấu lớn sao?
Con bé có bao nhiêu khó khăn mới có thể đi tới ngày hôm nay? Tất cả có chút ít
nguyên nhân là vì con! Cho dù muốn nói chuyện gì nghiêm trọng, không thể để
qua tối nay à? Con bé đã rất mệt mỏi, con biết không?”
Trang Hạo Nhiên đứng giữa yến tiệc, cúi mặt đau lòng không nói lời nào…
“Đàn ông thì vẫn là đàn ông!!” Ân Nguyệt Dung trực tiếp tức giận nhìn về phía
con trai, không chút lưu tình nào phê bình nói: “Con và cha của Khả Hinh vẫn
luôn là những người đàn ông hiểu rõ sự tình, bất kể cái gọi là hi sinh còn là
vĩ đại! Trong miệng con luôn nói đau lòng Khả Hinh, thế nhưng con có nghĩ tới
hay không! Nếu như là yêu thương sâu sắc, một phút đồng hồ là đủ rồi!! Hơn
nữa, làm sao con biết con bé rốt cuộc nghĩ cái gì?”
Ân Nguyệt Dung là một người cảm tính, nói đến Khả Hinh, hai mắt bà không khỏi
đỏ bừng đau lòng nói: “Con còn không mau đi tìm con bé? Nhìn xem rốt cuộc con
bé muốn gì? Mặc kệ muốn cái gì, đêm nay tận lực thỏa mãn con bé đi!”
Trang Hạo Nhiên trái tim bỗng nhiên tê rần, nghe mẹ mình nói đến đây, nhớ tới
dáng vẻ ẩn nhẫn kiềm chế tối nay của Đường Khả Hinh, vẻ mặt anh lập tức khẩn
trương nhanh chóng bước ra khỏi phòng yến tiệc, lao thẳng vào trong mưa dọc
theo đường xe cộ đi, chạy băng băng về phía trước.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Mạn Nghi nghe thấy Ân Nguyệt Dung cao giọng nói
chuyện với con trai, liền kỳ quái nghi ngờ đi tới hỏi.
Ân Nguyệt Dung một bên rơi lệ, một bên nghẹn ngào khó chịu cầm khăn tay lau
nước mắt nói: “Em làm sao biết xảy ra chuyện gì? Em nói cha Khả Hinh cũng thực
sự kỳ quái! Ông ấy muốn phản đối tình cảm của con gái mình thì ít nhất cũng
phải nói lý do chứ! Đằng này làm cho hai đứa nhỏ đau khổ như vậy, yêu nhau
cũng không được, không yêu nhau cũng không được! Có chuyện gì, có chân tướng
gì, còn sợ chúng ta không đảm đương nổi sao? Trên người Hạo Nhiên bị thương,
ông trời cũng cảm động, thế nào lại không có cách nào cảm động lão đầu kia?
Hiện tại ai cũng không tốt, ai cũng thống khổ, ai cũng không biết là vì sao?”
Ân Nguyệt Dung càng nói càng khổ sở, càng nói càng thương tâm, đơn giản cầm
khăn tay đi vào bên trong phòng ngủ khóc lên!
Diệp Mạn Nghi lại vào lúc này cũng cảm giác tâm tình trầm trọng ngẩng đầu nhìn
về phía tối tăm bên ngoài cửa, mưa phùn nhẹ nhàng… Bà cũng bất đắc dĩ nặng
nề thở dài.
Đúng vậy, toàn bộ thế giới tối om, một trận mưa phùn nhẹ nhàng…
“Khả Hinh ——————” Trang Hạo Nhiên từ nơi xa nhanh chóng cất bước đi đến, biết
tâm tình cô không tốt, không có khả năng ngồi xe rời khỏi, vẻ mặt anh khẩn
trương như lúc ở Cambridge vậy, vừa đi vừa đau lòng gọi: “Khả Hinh ———— em mau
ra đây!! Anh sai rồi được không? Xin lỗi!! Em mau ra đi ————”
Lâm viên khu biệt thự khách sạn Á Châu, khắp nơi trồng dầy đặc những loại cây,
bong cây cao lay động, cuối thu lại càng truyền đến một loại cảm giác lạnh
thấu tâm can———— Trang Hạo Nhiên đón những hạt mưa phùn lăn phăn, vẻ mặt vô
cùng khẩn trương cất bước đi về phía trước, sốt ruột nhìn khắp nơi xung quanh,
thở hổn hển gọi to: “Khả Hinh ————— em ra đi!! Trả lời anh đi! Anh thật sứ lo
lắng cho em!!”
Toàn bộ màn đêm tối om, vẫn như cũ truyền đến âm thanh róc rách của mưa phùn.
Trang Hạo Nhiên một bên tìm Đường Khả Hinh khắp nơi, một bên nhanh chóng lấy
điện thoại di động ra gọi điện thoại đến trung tâm theo dõi khách sạn để tìm
người. Nhân viên công tác nghe thấy mệnh lệnh tổng giám đốc bảo tìm người tức
khắc yêu cầu mở ra địa điểm, nhìn một lúc lâu liền thấy Đường Khả Hinh sau khi
đi ra khỏi phòng tổng thống, cô vậy mà hướng đến tòa nhà Hoàn Á đi đến…
Trang Hạo Nhiên cầm di động trên đường đi tối tăm, nghe nói đến đây trong lòng
tê rần, cũng không có nghe xong liền hướng về phía tòa nhà Hoàn Á đi đến…
Tòa nhà Hoàn Á bởi vì màn đêm buông xuống mà dường như rơi vào trong bóng tối,
những vẫn như cũ vô cùng khí phái, chỉ là ánh đèn trong tòa nhà lóe ra ánh
sáng tịch mịch! Trang Hạo Nhiên thở dốc nhanh chóng chạy đến trước tòa nhà
Hoàn Á, liếc nhìn cửa kính hiển nhiên bị người mở ra, trái tim của anh tê rần,
tức khắc cất bước tiến lên đi vào bên trong đại sảnh trống rõng kia, lại nhào
tới trước thang máy, biết cô ấy nhất định trở về tòa nhà Hoàn Á!! Biết ở Hoàn
Á là thời gian nhẹ nhàng cùng hạnh phúc nhất của cô!!
Thang máy trong suốt trong nháy mắt hướng lên trên tầng cao, Trang Hạo Nhiên
tựa lên cửa kính trong suốt vẻ mặt đau lòng cố gắng kiềm chế, nóng lòng muốn
gặp Đường Khả Hinh!!
Thang máy rốt cuộc chậm rãi dừng lại tại tầng làm việc của tổng giám đốc, mở
ra!!
Trang Hạo Nhiên thật nhanh đi ra khỏi thang máy, hai tròng mắt cấp thiết nhìn
về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, ánh đèn nơi đó quả nhiên sáng, anh
thật sâu thở phào nhẹ nhõm, tức khắc bước nhanh từ trong bóng tối đi qua, vươn
hai tay đẩy cửa ra, kêu to: “Khả Hinh ——————”
Cửa phịch một tiếng mở ra, một trận gió biển mạnh mẽ, mang theo mùi vị quen
thuộc thổi tới.
Trang Hạo Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn về phía toàn bộ ngọn đèn dầu sáng lên
trong phòng làm việc, toàn bộ vừa mới cắm lên chiếc máy xay gió màu tím. Trong
nháy mắt khi mình đẩy cửa đi vào, chiếc máy xay gió mang theo toàn bộ hương vị
thân quen chuyển động, dường như có thể nhìn thấy có một cô gái cô đơn từng
ngồi trên ghế sô pha, lúc xếp đèn lên máy xay gió, vẻ mặt ôn nhu mỉm cười.
Thế nhưng cô gái kia lại không biết đã đi đâu…
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên đỏ bừng nhìn về phía chiếc máy xay gió đang
chuyển động, dường như lại lại nghe thấy giai điệu Clementine ôn nhu động lòng
người, dường như lúc nhỏ ở giữa những phiến hoa oải hương có một cô bé tay cầm
máy xay gió màu tím nằm bò ở trên lưng mình, ngọt ngào kêu: “Đại ca ca… Đại
ca ca…”
Những lời này dường như xuyên thấu qua thời gian, vẫn như cũ đẹp đẽ như vậy,
trái tim lại nhói đau.
Trang Hạo Nhiên đứng trong phòng làm việc, hai tròng mắt ngấn lệ tràn đầy đau
đớn, không khỏi nhìn về phía chiếc máy xay gió màu tím đang xoay tròn chuyển
động kia, nhớ tới lúc nhỏ có một cô gái mặc quần trắng, khoác chiếc áo khoác
cùng màu đang cầm một bó hoa đi giữa rừng trúc, cười ngọt ngào đến đáng yêu…
Anh đột nhiên phát hiện cả người vô lực, chậm rãi cất bước đi tới trên sô pha
ngồi xuống, cảm nhận thế giới xung quanh mình đang chuyển động xoay tròn.
Vẻ mặt anh lại bộc lộ cảm xúc đau đớn vô hạn, chậm rãi đến gần máy xay gió,
nghĩ muốn chạm đến nhưng lại không dám chạm… Chỉ là đứng nhìn màu tím của
chiếc máy xay gió, nhìn nó xoay tròn, trái tim của anh lại đau đớn như vỡ ra
từng mảnh mặc dù hiểu rõ ràng nội tâm cùng ý nghĩ của cô. Anh co quắp kiềm chế
sự đau đớn, nước mắt run rẩy trào ra, dường như nghe thấy một tiếng khóc bỗng
nhiên vang lên giữa không gian tịch mịch này.
“Đại ca ca của em tốt như vậy, tươi cười như vậy… Đàn dương cầm thật sự rất
hay… Em vẫn nói với mình, anh ấy không trở lại nhất định có lý do của của
ánh ấy, em không muốn tin anh vi phạm lời hứa… Đã nhiều năm như vậy, em mỗi
về nhà thấy máy xay gió liền nhớ tới anh… Là anh làm cho sinh nhật em trở
thành thời khắc hạnh phúc nhất, em không tin… Anh quên em rồi…”
Trang Hạo Nhiên một trận thống khổ cúi đầu, thân thể chợt co quắp, hai tròng
mắt run rẩy nước mắt trào ra…
“Anh nói, cô gái mặc quần trắng kia, rốt cuộc là em gái, còn là vợ anh!! Anh
nói ————” Thanh âm kia như đã chờ đợi nhiều năm, lại đau lòng khóc gọi.
Trang Hạo Nhiên một trận đau lòng ngẩng đầu nhìn xung quanh khắp nơi trong
phòng làm việc vắng vẻ, còn có chiếc máy xay gió màu tím kia, anh cấp thiết
gọi: “Khả Hinh… Khả Hinh… Em ở nơi đâu?”
Di động chợt vang lên!!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm di động lên, nghe thấy tin tức của trung tâm
quản chế, hai mắt của anh chợt lóe, tức khắc nhanh chóng hướng ra bên ngoài
phòng làm việc chạy đi!!!
1228-anh-noi/2086857.html
1228-anh-noi/2086857.html