Editor: Hoàng Thủy.
Trong khách sạn người đến người đi dù sao cũng không có quá nhiều cơ hội gặp
thoáng qua nhau.
Bác Dịch đứng giữa sảnh khách sạn nói lời tạm biệt với các thành viên Hiệp hội
rượu nho, mặt lại bộc lộ biểu tình ngưng trọng đôi mắt ánh lên sắc thái vô cảm
nhìn về phía Trang Ngải Lâm…
Trang Ngải Lâm cũng dừng chân lại nắm chặt túi xách biểu tình thâm trầm nhìn
về phía Bác Dịch!
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú đối phương im lặng không nói gì…
Cho đến khi Trang Ngải Lâm nhìn thấy sâu trong đôi mắt Bác Dịch ẩn hiện nhàn
nhạt lạnh lùng mới chậm rãi mở miệng thản nhiên nói: “Sáng nay anh đến lúc
nào? Trở về nhanh như vậy…”
Bác Dịch nghe lời này khuôn mặt cũng chỉ là bộc lộ biểu tình nhàn nhạt nhìn cô
nói: “Trở về lúc nào không quan trọng không bỏ lỡ chính sự thì tốt rồi, hi
vọng cũng không làm lỡ chuyện của em. Em hôm qua vất vả rồi.”
Trang Ngải Lâm đôi mắt lóe lên nghe lời lãnh đạm này cảm thấy đêm qua kích
tình cùng triền miên giữa hai người chỉ là giấc mộng của cô. Trái tim nhỏ bé
cố gắng kiềm chế mặt cô khẽ run rẩy, dường như do dự thật lâu cô cuối cùng lại
ngẩng đầu nhìn Bác Dịch tận lực giảm bớt ngữ khí của bản thân hỏi: “Ăn cơm
chưa?”
Bác Dịch nhìn cô thản nhiên nói: “Chưa…”
Trang Ngải Lâm nháy mắt cô do dự một hồi lại nắm chặt túi xách ngẩng đầu nhìn
anh nói: “Cùng đi ăn một bữa cơm đi, em mời anh…”
“Không cần!” Bác Dịch nhìn thẳng Trang Ngải Lâm mặt không cảm xúc nói: “Đêm
nay có chuẩn bị yến hội cho các vị khách quý của trận thi đấu chắc hẳn cao
lương mỹ vị đều có mà tôi còn có chút việc muốn nói chuyện với Vitas tiên sinh
cho nên đêm nay chắc không có thời gian… Em cứ tự nhiên, tối qua ở nhà tôi
không có gì tốt tiếp đãi. Ủy khuất em.”
Trang Ngải Lâm nghe lời này khuôn mặt cố gắng ẩn nhẫn đôi mắt bộc lộ sự đau
đớn nhìn về phía Bác Dịch.
“Tôi còn có việc muốn đi trước. Gặp lại sau.” Bác Dịch nói xong mặt biểu tình
thản nhiên cất bước đi về phía trước giống như vừa rồi chỉ là đối mặt với một
người xa lạ, thời điểm lướt qua người cô cũng không chút lưu luyến nào…
Một bàn tay nhỏ bé nắm cổ tay anh.
Bác Dịch biểu tình vẫn thản nhiên tùy ý để người bên cạnh nắm cổ tay mình. Anh
vẫn như lúc rạng sáng thập phần kiên quyết cự tuyệt không cho đối phương một
chút cơ hội nào.
Trang Ngải Lâm nắm cổ tay anh nghiêng mặt đôi mắt ánh lên sự nồng nhiệt nhìn
sườn mặt người nam nhân kiên nghị và tịch mịch, chịu đựng rất lâu rất lâu mới
rốt cuộc nhịn không được lại xin lỗi: “Chuyện phỉ thúy bị gãy em thực sự rất
xin lỗi. Em không cố ý… Lúc em nhìn nó biến thành như vậy em cũng rất đau
lòng…”
Bác Dịch nghe lời này cười gần như chế nhạo chậm rãi quay mặt sang nhìn kỹ
Trang Ngải Lâm thâm trầm nói thẳng “Chỉ bằng một chút tình cảm giữa tôi và em
tôi cũng đoán được em sẽ cảm thấy khổ sở nhưng là muốn em hiểu rõ khi tôi nhìn
thấy ngọc bội bị gãy lòng rất đau, sợ rằng rất khó… Rất khó…”
Trang Ngải Lâm thật sâu nhìn anh đôi mắt run rẩy trái tim đau đớn.
Bác Dịch lần nữa nhìn bộ dángTrang Ngải Lâm trái tim mặc dù có chút kiềm chế
nhưng vẫn nói ra lời trong lòng… “Ngải Lâm! Đích thực với thân phận tôn quý
của em thì để em có được tình cảm như người bình thường rất khó! Tôi rất xin
lỗi. Ở cạnh em năm tháng đã quấy nhiễu sự yên lặng và cao quý của em thế
nhưng… Hãy quên tôi đi, cũng quên chuyện khối ngọc bội kia đi. Chuyện này
dừng lại ở đây! Chúng ta… Coi như kết thúc!”
Anh nói xong liền muốn tránh thoát tay cô cất bước đi về phía trước…
Trang Ngải Lâm nhanh chóng nắm chặt tay anh, nhìn anh khẩn thiết cố gắng kiềm
chế khẩn trương nói: “Anh đối xử với em công bằng một chút!! Em đã ăn nói khép
nép như vậy!”
“Em không cần phải ăn nói khép nép! Tôi đã từng yêu… Chính là sự kiêu ngạo
trên người em!” Bác Dịch nói xong mang bộ dáng cường ngạnh nháy mắt giãy thoát
khỏi tay cô dứt khoát mà vô tình cất bước đi về phía trước, không quay đầu
lại…
Trang Ngải Lâm đứng ở giữa sảnh khách sạn, đôi mắt bộc lộ sự đau lòng nhìn về
phía bóng lưng cường ngạnh của Bác Dịch. Trái tim dường như bị nhéo chặt!!
Mấy người trợ lý nhìn bộ dạng đau lòng của Trang Ngải Lâm thì đều cảm thấy
quái dị, bởi vì rất hiếm khi thấy được cảm xúc của cô ấy dao động lớn như vậy.
Bọn họ mặc dù khẩn trương nhưng vẫn nhịn không được đi lên phía trước nhắc nhở
cô: “Trang tiểu thư, buổi trình diễn thời trang bốn mùa của chúng ta đêm nay
sắp bắt đầu! Chín giờ ngày mai cô phải quay lại Paris hay là cô cứ đi nghỉ
ngơi trước một chút.”
Trang Ngải Lâm vẫn như cũ nhìn về phía bóng lưng cứng rắn của Bác Dịch đang
nhanh chóng đi khỏi đại sảnh, thật lâu thật lâu…
**
Hoàng hôn sắp đến!
Thời điểm mặt trời đẹp nhất hơn nửa thân ảnh từ từ lặn xuống rơi vào trong
biển rộng, bãi biển lập tức mang một màu kim hoàng chói mắt, thật lãng mạn…
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc vội vàng dừng trước đại sảnh khách sạn.!!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuống xe, bởi vì nhớ tới tình huống thân thể Đường
Khả Hinh nên vừa họp xong liền lập tức vội vã trở về. Hắn nhanh chóng đi vào
trong muốn về nhà tắm rửa rồi thuận tiện trông thấy lão bà, ai biết trên mặt
vừa bộc lộ biểu tình phấn khích liền bị chiếc điện thoại di động trong túi làm
mất hứng. Anh lập tức nhận điện thoại, hỏi: “Ai vậy? Tôi hiện tại không có
thời gian!!”
“Lập tức đến đây cho chị! Súc sinh đáng chết này! Chị cần được giúp đỡ.” Giọng
Trang Ngải Lâm nhanh chóng truyền đến.
Trang Hạo Nhiên dừng cước bộ cầm di động hơi không hiểu hỏi: “Chị, với thân
phận tôn quý của mình thì có việc gì chị không giải quyết được? Nếu chị có
việc không xử lý được thì có thể sai người khác làm!”
“Ít nói nhảm! Có thể tìm được người khác chị còn tìm em làm gì? Nếu như chị có
thể nhận người khác làm em thì cậu đã chết từ lâu rồi!! Nhanh lên!”
Thanh âm kia chấn động rung trời!!
Trang Hạo Nhiên cầm di động cảm giác màng nhĩ mình chấn động. Anh bất đắc dĩ
lo nghĩ không biết chị rốt cuộc có chuyện gì?
**
Ai muốn đọc full trước liên hệ: Nhé Khách sạn Á Châu tổng cộng có ba phòng
tổng thống!! Một là phòng Tử Hiền từng ở, hai là của Trang Hạo Nhiên còn một
phòng gần tầng chót chỉ chuyên dụng cho hoàng thất quý tộc, vị trí mặc dù
không đẹp như của Trang Hạo Nhiên nhưng diện tích chiếm cả tầng lầu lên tới
một vạn mét vuông. Nội thất toàn bộ theo thiết kế châu Âu thậm chí cửa sổ màu
trắng hình vòm còn chạm khắc hoa theo phong cách La Mã cổ khảm vô số dạ minh
châu giá trị liên thành. Giá ở đây một buổi tối khoảng ba mươi vạn hoàn toàn
chính là đốt tiền!!
Trang Hạo Nhiên ngay lúc mặt trời lặn xuống chân trời quét qua một điểm thâm
lam, tay đẩy cửa phòng tổng thống mặt bộc lộ biểu tình kinh ngạc nhìn thấy
phòng khách như cung điện, cửa sổ khắc hoa kiểu La Mã xung quanh toàn bộ phòng
khách, rèm cửa sổ kia quả thực quá mức xa hoa lãng mạn nhẹ bay, giá nến nhiều
tầng màu vàng cổ xưa, ánh nến lay động như thấu hiểu lòng người…
Bộ sô pha màu trắng sữa kiểu Âu nhưng nhìn qua có thêu hoa văn thủ công thuần
màu bởi vì không mở đèn cho nên dưới ánh nến lại cảm giác tình nùng mật ý…
Trang Hạo Nhiên mở to mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Anh vừa nhìn bày biện xa
hoa chung quanh vừa kỳ quái đi vào trong, có chút kinh hãi gọi: “Chị!! Em tới
rồi! Chị có chuyện gì vậy? Chị đến đây ở làm gì? Ba mươi vạn một buổi tối! Chị
có tiền cũng không nên lãng phí như vậy! Thiên Lỗi vẫn thu tiền của chị em
mình! Chị nghĩ rằng chị quan hệ tốt với anh ta thì anh ta sẽ không thu tiền
chúng ta sao?”
“Ít nói nhảm!! Đi vào đi!!” Thanh âm Trang Ngải Lâm dường như từ phòng ăn lộ
thiên có vẻ cách rất xa phòng khách truyền đến!!
Trang Hạo Nhiên nghe lời này mặt lại bộc lộ một điểm nghi ngờ xoay người, kiềm
chế trái tim nhỏ bé từng bước một đi qua phòng khách, rốt cuộc nhìn thấy chị
đang đứng tại phòng bếp mang phong cách cung đình kiểu Âu quay lưng về phía
mình, mặc áo trắng quần đùi đeo thắt lưng, tóc quăn quá vai không biết đang
làm gì. Chị vào bếp?
Chị là loại người dù có đói chết cũng sẽ không vào phòng bếp một bước!!
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc từ từ cất bước đi vào phòng bếp, rốt cuộc đứng tại
giữa phòng nhìn tình huống trước mắt. Anh thiếu chút nữa ngất đi, cả phòng ăn
toàn là gà đông lạnh, vịt đông lạnh còn có gà tươi, vịt tươi, thậm chí còn có
cả một con dê nhỏ đáng thương bị trói nửa quỳ ở đó. Sau đó vô số cái gì có thể
ăn từ bay trên trời đến bơi dưới nước chất đầy toàn bộ phòng bếp xa hoa!!
Còn có!! Còn có!
Ai muốn đọc full trước liên hệ: Nhé Anh trợn mắt há mồm nhìn trên đất bày la
liệt rau dưa, cà rốt, củ cải, rau cải trắng, rau xanh, cây cải bắp, cái gì thứ
gì cũng có… Chị muốn làm gì?
Trang Ngải Lâm lúc này ánh mắt thập phần đắc ý đứng giữa phòng bếp hai bàn tay
mở ra như một hiệp nữ cười rộ lên “Thế nào? Mấy thứ này đủ để người nào đó làm
bữa cơm ăn đi?”
1190-the-nao/2050510.html
1190-the-nao/2050510.html