Editor: Thanh Vũ
Buổi tối kéo dài, khắp nho viên từ từ bình tĩnh trở lại, chỉ là ánh hỏa liệt
hừng hực nơi chân trời vẫn như cũ, vô số nông dân, tiếp tục vừa nói vừa cười
thêm củi để sưởi ấm, hái những quả nho màu vàng, cũng khoái trá ở giữa che
chở, dường như cảm giác được ấm áp cũng tiến vào trong giấc ngủ, bắt đầu chậm
rãi điềm tức…
Ngoài biệt thự, mấy người giúp việc, còn có các vệ sĩ, im lặng đứng canh gác ở
trước tiểu viện, không dám lên tiếng…
Bên trong biệt thự, cánh cửa phòng, vẫn đóng chặt như cũ, không có một chút
tiếng vang.
Tiểu Lỵ lúc này, mặt bộc lộ điểm khẩn trương, đứng ở trong gió lạnh lẽo, hơi
nâng cổ tay, nhìn thời gian, đã hửng đông, theo sự phân phó của lão gia cùng
phu nhân, hi vọng nhanh chóng đem tiểu thư về nhà, mặc dù trong lòng sốt ruột,
nhưng lại không dám giục, chỉ là ngẩng đầu, tâm tình mấy phần ẩn nhẫn, nhìn về
phía cánh cửa phòng đóng chặt kia, đành phải cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi…
Đó có thể là, vô luận thời gian thế nào đi về phía trước, nhưng bởi vì còn có
chưa xong trách nhiệm, cho nên điểm ngọt ngào không thể kéo dài đến bình minh.
Trong phòng.
Một mảnh đen tối, căn phòng gọn gàng, khắp nơi thùy đắp áo sơ mi trắng, có lẽ
váy dài màu đen cùng áo lót màu đen khêu gợi, cũng chỉ là tùy tiện bày phóng
bên giường và trên sô pha, cánh cửa sổ sát đất đóng chặt, mặc dù xuyên qua đến
một điểm ánh lửa, nhưng không có ảnh hưởng chút nào tới người bên trong nghỉ
ngơi cùng triền miên, cả không gian từng mảnh từng mảnh vắng vẻ, cho đến khi
di động trên giường, sáng lên màn hình xanh, đó là đặt ra thời gian hửng đông
xuất phát…
Bác Dịch lộ ra vóc người thô tục, khoác sâu đệm giường màu xanh, nằm ở trên
giường, từ phía sau ôm lấy thân thể Trang Ngải Lâm, cánh tay to lớn đáp trên ở
thân thể của cô, người đó vẫn nhắm mắt, dường như ngủ thật say, nhưng biết,
sau khi mây mưa thất thường, thời gian ly khai đã lâu, cho nên chỉ là nghỉ
ngơi một chút, Trang Ngải Lâm có lẽ mệt mỏi thật sự, nằm ở trên giường, đang
ngủ say…
Bác Dịch theo tiếng chuông di động mà tỉnh lại, chỉ thấy anh mở ra hai tròng
mắt, nhìn Trang Ngải Lâm nằm đối diện với mình đang ngủ say, những sợi tóc mềm
mại mang theo hương thơm nhẹ nhàng, đang thùy ở bên cổ, bờ vai bóng loáng
trắng nõn mê người, anh khuôn mặt mệt mỏi, hơi tràn đầy một điểm ái muội tươi
cười, tay vô ý ở giữa từ từ thanh tỉnh ý thức, đưa đến bả vai của cô, nhẹ gãi
sợi tóc mềm mại xuống đến thắt lưng, biết thời gian không sai biệt lắm, liền
hơi nghiêng người, ga giường trượt khỏi thân thể, truyền đến thanh âm “Róc
rách” cảm tính ái muội, lồng ngực kiên cố nóng cháy của anh, hiện ra một người
đàn ông tuyệt đối mị lực, chỉ thấy anh như vậy cúi đầu ở trên bả vai mê người
của cô khẽ hôn, thanh âm khàn khàn, cưng chiều gọi; “Ngải Lâm… Thời gian
không còn sớm, em phải quay trở về…”
Trang Ngải Lâm nhàn nhạt mà mệt mỏi tỉnh lại, đưa lưng về phía Bác Dịch, nhìn
về phía cửa phòng u ám đóng chặt, cảm giác được cơ thể ngứa ngáy khắp nơi đều
được Bác Dịch hôn qua, thậm chí kích thích cao trào, trái tim đập tác tác,
người đàn ông này quả thật có bản lĩnh, anh dùng phương pháp cường thế bá đạo
mà mị lực, đem mình vô lực lăn qua lăn lại, cô chớp hai tròng mắt, hơi quay
mặt sang, trong bóng tối nhìn về phía người đàn ông này, thanh âm khàn khàn lộ
ra một điểm trêu chọc, nói: “Anh không quay về sao?”
Bác Dịch mỉm cười, hơi xoay người, trước ở bên giường thắp sáng lên một ngọn
đèn bàn, ánh đèn trong nháy mắt chiếu sáng hai người triền miên trên giường, y
phục lộn xộn đương nhiên còn có chén thủy tinh vỡ, đều lộ ra một điểm kích
thích người mê tình, chỉ thấy người đàn ông này hơi đưa cánh tay qua, đem
người con gái này ôm vào trong ngực của mình, tay tràn đầy kén tằm, mát sa bờ
vai bóng loáng của cô, mới ở trên mặt của cô ngọt ngào hôn, mới lặng lẽ cảm
tính nói; “Chúng ta cùng nhau trở lại… Ở trên xe, anh tiếp tục ôm em ngủ…”
Trang Ngải Lâm tựa ở lồng ngực kiên cố mà nóng cháy của anh, nghe tiếng tim
đập vững vàng nhưng không mất ngọt ngào, mặt khó có được hơi hiển biểu tình ôn
nhu, không nói chuyện…
Bác Dịch lại ở cúi mặt, khẽ hôn bờ vai bóng loáng của cô, nhìn thấy cô nhắm
chặt mắt, bộ dáng ngủ thật say, vẫn như cũ cảm giác hít thở không thông, chỉ
là điểm tình cảm kia, tăng thêm làm cho trong lòng người ta sôi trào khí tức,
anh không hiểu xúc động, nhanh chóng nắm bả vai của cô, hơi ban quá thân thể
của cô, lại nhẹ nhàng hôn đôi môi no đủ ngọt ngào, cảm nhận được hương hoa vị
ngọt của rượu, dừng ở môi của cô, anh lại cũng kiềm chế không được, thở gấp,
bá đạo đẩy đôi môi của cô ra, xông vào đầu lưỡi cùng đầu lưỡicủa cô triền
miên…
Trang Ngải Lâm kỳ thực một buổi tối bị anh muốn ba lần, mỗi lần đều kinh thiên
động địa, đã rất mệt mỏi, nhưng khi cô phát hiện mình bị động tiếp thu nụ hôn
của anh, dường như bị sóng triều mê tình của anh hấp dẫn, kìm lòng không được
vươn hai tay, nhẹ kéo cổ của anh, đón nụ hôn của anh, cùng anh thong thả ở
trên đệm giường mềm mại, xoay tròn, ôm, thậm chí ga giường trượt xuống, nửa
người trên gần như xích lõa…
Bác Dịch nhanh chóng cúi xuống, ngậm lấy nụ hoa màu hồng của cô, cảm giác chỗ
đó như tiết ra sữa tươi, nuốt sâu…
Một trận tiếng thở dốc, truyền đến.
Trang Ngải Lâm hơi xoay xoay người, chân dài trắng nõn gợi cảm, ngửa mặt thở
dốc, thật hưởng thụ sự ôn nhu của anh, gần như lại muốn mở miệng kêu to tên
của anh…
Bác Dịch tựa hồ cảm thấy, môi lại ngậm lấy nụ hồng của cô, tay cầm bên kia,
không ngừng ôn nhu xoa nắn, đệ đệ của anh đã anh dũng đứng thẳng, anh hơi cúi
mặt nhìn về phía khuôn mặt hống phấn mê tình của Trang Ngải, như vậy sủng nịch
ôn nhu nói: “Mệt không? Tối hôm qua vẫn không ngừng kêu tên của anh… Đều
phảng phất là cầu xin tha thứ…”
Trang Ngải Lâm hé mở hai tròng mắt, mặt dường như không biểu tình, lại khó có
được ôn nhu yên lặng nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Bác Dịch trên mặt bộc lộ hạnh phúc thỏa mãn cùng ngọt ngào, mỉm cười nói:
“Thực sự… Anh chưa từng nghĩ, em nguyện ý ở lại… Loại kinh hỉ này tựa như
giấc mộng vậy… Anh thích em gọi tên của anh…”
Trang Ngải Lâm không nói chuyện, chỉ là xoay người, lại bộc lộ thái độ đạm
nhiên hờn dỗi khó có được…
Bác Dịch dương mặt cười, lại cúi đầu hôn nhẹ bả vai của cô, tay không dừng xoa
nắn ngực sữa non mềm đầy đặn của cô, như vậy cảm tính cưng chiều nói: “Anh đi
tắm trước, sau đó sẽ lấy y phục cho em?”
Trang Ngải Lâm nhắm mắt lại, một hồi, mới nói: “Được…”
Bác Dịch nhàn nhạt cười, chính mình trước xoay người, dừng ở chỗ ánh đèn soi
sáng không được, cầm lên khăn tắm khoác ở hạ thân, sau đó từng bước đi vào
phòng tắm…
Trang Ngải Lâm không lâu sau nghe thấy phòng tắm truyền đến âm thanh tiếng
nước, mặt của cô lại bộc lộ một điểm tươi cười đoán không ra, nhắm hai mắt
lại, tay đặt ở gối mềm mại, tiếp tục ngủ, thực sự rất kỳ quái, chính mình đi
ngủ rất chọn giường, có đôi khi cha đều lấy chính mình không chiết, thậm chí
lần này ở Anh quốc trở về, chiếc giường thường nằm ở nhà, trực tiếp còn theo
chính mình không vận trở về, nhưng có lẽ nguyên nhân mệt mỏi? Tối nay tại đây
trên giường xa lạ, ngủ thật thoải mái, lại rất muốn ngủ tiếp…
Thời gian một chút trôi qua.
Bác Dịch sau khi tắm rửa xong, dùng khăn tắm cuốn ở nửa người dưới, đi ra khỏi
phòng tắm, nhìn thấy Trang Ngải Lâm đã mặc vào váy dài cổ sâu chữ V màu đen
của cô, đứng ở trước gương, hơi chỉnh lại tóc dài, tấm lưng nuột là cùng mê
người, mặt anh lại bộc lộ nụ cười hạnh phúc cùng thỏa mãn, từng bước đi về
phía cô, ôm chặt người con gái này, hơi nghiêng mặt đến bên tai của cô, mới
khàn khàn nói; “Tỉnh? Anh còn tưởng rằng em muốn ngủ tiếp.”
Trang Ngải Lâm nghe lời này, đảo hai tròng mắt, lông mày hơi nhíu lại, xoay
người nhìn về phía Bác Dịch, tự tiếu phi tiếu nói: “Thế nào ngủ? Tôi quen
giường…”
Bác Dịch mỉm cười, vươn hai tay ôm chặt hông của cô, ở trên môi của cô nhẹ
nhàng hôn, mới nói: “Em thích giường kiểu gì, anh mua cho em…”
Trang Ngải Lâm nhịn không được cười rộ lên…
Bác Dịch tay giữ nhẹ cằm của cô, ở chóp mũi của cô hôn, nói: “Em đợi anh một
chút, anh thay bộ quần áo.”
Trang Ngải Lâm đạm mặt, không nói chuyện, xoay người ra khỏi phòng, lại vì anh
phịch một tiếng đóng cửa lại.
Bác Dịch nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, anh lại khó có được ngọt ngào
cười, sau đó mới xoay người, đi tới tủ quần áo, chọn một bộ âu phục màu đen,
áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc vào, khi anh khoác kia âu phục đen, đứng ở
trước gương, hơi chỉnh lại cổ áo, nhớ tới chỗ Trang Ngải Lâm vừa đứng, anh lại
nghiêng mặt liếc mắt nhìn trên giường lộn xộn, nghĩ Trang Ngải đang ở nho
viên, cảm giác không thực tế, giống như một giấc mộng ngọt ngào hạnh phúc…
Tâm tình lại không hiểu kích động.
Bác Dịch nặng nề thở hổn hển một hơi, tiếp tục hơi chỉnh lý âu phục, anh đối
trang phục không có yêu cầu, đơn giản trực tiếp là được… Anh đang vội, tay
hướng tới trước bàn, ai biết tay vô ý đụng tới túi xách màu đen trên mặt bàn,
nó liền như vậy rơi xuống đất, bên trong có thứ gì rơi ra… Anh hơi giật
mình, ngồi xổm người xuống, vừa định cầm túi xách của Trang Ngải Lâm lên, anh
lại trừng mắt nhìn thấy khối ngọc lục bảo phỉ thúy bị vỡ thành hai mảnh, liền
như vậy xuyên qua một điểm bi ai cùng bất đắc dĩ dừng trên mặt đất…
Trái tim như bị người đánh một chùy!!
Bác Dịch toàn bộ sắc mặt đột biến, không thể tưởng tượng trừng mắt nhìn về
phía miếng ngọc phỉ thúy kia!!
Trang Ngải Lâm một mình dừng ở bên tường phòng khách, không nhịn được ngẩng
đầu, xem lướt qua ảnh chụp thế giới nho viên của Bác Dịch, thời khắc đó trí
tuệ của anh thật tốt, mặt của cô không hiểu bộc lộ một điểm tiếu ý, mình quả
thật thích trí tuệ của người đàn ông này…
Cửa phòng, lặng yên hơi mở, thân ảnh Bác Dich, nặng nề xuất hiện, khuôn mặt
của anh, lộ ra quá nhiều đau lòng…
Trang Ngải Lâm nghiêng mặt mỉm cười, lại nghiêng mặt nhìn thấy anh thâm trầm
đau lòng, cô hơi nghi hoặc…
Bác Dịch lồng ngực nặng nề thở gấp, tay nắm chặt miếng ngọc lục bảo phỉ thúy
bị vỡ đôi kia, nhớ tới mẫu thân lúc đó đem vòng cổ đeo ở trên cổ của mình, với
biểu tình yêu thương ôn nhu, thậm chí nhẹ vỗ về mặt mình, nói với mình, đó là
vật gia truyền mấy trăm năm của gia đình ta, tương lai con phải đem nó truyền
tặng cho người con yêu thương nhất, mẹ đương nhiên hi vọng con có thể truyền
cho người vợ yêu mến nhất của con… Trái tim như lại bị người ta nện cho một
búa tạ, hai tròng mắt anh không nhịn được lại tràn đầy đau lòng, chậm rãi quay
mặt sang, mang theo vài phần kiềm chế, đau đớn, thậm chí biểu tình không thể
vững tin, nhìn về phía Trang Ngải Lâm…
Trang Ngải Lâm cũng kỳ quái nhìn về phía anh, không hiểu vẻ mặt này của anh…
Bác Dịch thật sâu nặng nề nặng thở hổn hển một hơi, lúc này mới thong thả ở
trước mặt cô, đau lòng giơ lên miếng ngọc bổi phỉ thúy đã bị vỡ làm đôi, anh
đau lòng nắm miếng ngọc phỉ thúy đã bị vỡ kia, tối nay tất cả hạnh phúc trong
nháy mắt bị đánh nát, không thể tưởng tượng, từng chữ từng chữ hỏi: “Nói cho
anh biết… Nguyên nhân đêm nay em ở lại, là không phải là bởi vì nó?”
1169-noi-cho-anh-biet-nguyen-nhan/2029056.html
1169-noi-cho-anh-biet-nguyen-nhan/2029056.html