“Rầm rầm rầm rầm…” Ở phía đầu kia có một bóng dáng yếu ớt đang kéo xe bò từ
hướng ven theo con đường mà đi đến. Phía trước là đường đi kéo dài đi lúc cao
lúc thấp. Rốt cuộc lâu sau cũng xuất hiện vườn nho phong cách kiểu Tây Âu,
từng đợt gió trong veo thổi vào còn tản ra từng đợt hương vị ngọt ngào…
Thế nhưng, tất cả những thứ này, vẫn có một người không muốn cảm nhận dù chỉ
một chút!
Trang Ngải Lâm vẫn như cũ mặc chiếc váy đỏ gởi cảm có giá trị đến mấy chục vạn
cùng với nó là một mái tóc quăn. Cô mang kính râm sẩm màu để tránh nắng chính
là đang cúi đầu ngồi xổm xuống vui vẻ ở trên xe bò cao vút…, không cần biết
hiện tại là bao lâu, rút trong túi ra một cây bấm móng tay bạch kim, ở mặt
nhìn như nhàn nhã nhưng kỳ thực lại không vui vẻ như vẻ bề ngoài, cắt móng tay
từng chút từng chút một nhưng tư thế kia..
Nữ nhân ở toàn thế giới, cũng chỉ có mỗi một mình Trang Ngải Lâm ngồi trên
chiếc xe bò ngồi thành một tư thế nữ vương như thế.
Bác Dịch ngồi ở xe đối diện, vì khí trời nóng bức sớm đã cởi y phục màu đen
tùy ý để nó trên chiếc gậy cao. Chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây
đen, hai tay nắm lại, khuôn mặt ngưng trọng nhìn toàn bộ phía dưới hiện ra mấy
phần lo lắng, hai tròng mắt lộ ra nét nặng nề và hoang mang. Đang suy tư đến
chuyện kế tiếp nên xử lí như thế nào thì bỗng dưng nhấc mí mắt lên liếc mắt
xem xét nữ nhân đối diện một cái, nhìn một bộ dạng nhàn nhã khó coi của cô anh
lại nhịn không được bật cười.
Trang Ngải Lâm rốt cuộc cũng đem ngón út cắt xong, trong thân thể có các côn
trùng nhỏ bò vào, cô cắn chặt răng nặng nề thở dốc tức giận,… Lúc này mới
ngẩng đầu nhìn về phía xa xa bên kia, nhay nhay huyệt thái dương và mi tâm môi
đỏ phun ra từng chữ từng chữ lạnh lùng như băng.
“Chị đây vì thấy mặt trời vừa xuống núi, liền đi nữa tiếng đồng hồ lại đi hơn
bốn trăm km, nhưng là chúng ta hiện tại lại ngồi ở nơi chiếc xe bò cao đáng
chết này, hơn hai mươi dặm đường đi hơn nửa canh giờ! Nếu như đêm nay có sương
lạnh, thì ngay cả thịt trâu tôi cũng dám ăn!”
Chưng cất rượu của chú Lý xong đang kéo xe bò, anh ta nghe thấy âm thanh băng
băng lãnh lãnh tràn đầy uy hiếp này của cô, không khỏi hơi quay đầu, liếc mắt
nhìn cô ở đầu kia.
Bác Dịch tức khắc híp mắt, nét mặt căng thẳng ý bảo cô không nên nói chuyện
lung tung, không có lễ phép như vậy!!
Trang Ngải Lâm mới mặc kệ người này, cô chỉ là muốn biểu tình mà thôi, mở túi
xách đem cái bấm móng tay nhét vào mới chịu nhẫn nhịn một lát lại bắt đầu mắng
tiếp…
Không nhìn thấy trong bộ túi nhung màu đen kia có một màu đen kia che mất phần
đen của phỉ thúy đang ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, ánh mắt của cô nhíu lại, bộc
lộ vẻ lúng túng nặng nề thở hổn hển một hơi đem túi xách nhanh chóng cất đi,
lúc này mới ngẩng đầu lại nhìn về phía sốc ruộng xa phía trước, trầm mặc kêu
lên: “Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến?!”
“Nhanh thôi!” Bác Dịch lúc này, cũng ngẩng đầu, nhìn xe bò này đi được coi như
thoải mái cùng thông thả quẹo trái cong đi qua lỗ sâu thẳm trong rừng ở đường
mòn, chạy tới đám hoa là từ song cửa sắt tiền kiểu Tây Âu, song cửa sắt bị
khóa chặt lại ra tỏa ra một cỗ mùi thơm ngát cùng vị nho thậm chí có thể nghe
thấy gió từng đợt trên cành lá kêu “Róc rách”…
t r u y e n c u a t u❤i N e t
Mặt anh tức khắc bộc lộ mấy phần trầm tĩnh lại biểu hiện không vui lập tức
dừng xe bò lại ở đây. Chính mình đặc biệt ở trên nước chống bên cạnh xe của
chú Lý,…
Đi xuống xe bò, lại vươn hai tay ôm Trang Ngải Lâm xuống, mới mỉm cười nhìn về
phía Chú Lý nói; “Chú Lý, cám ơn chú, Nếu như không phải có nhờ ngươi, chúng
tôi sợ rằng lại tốn thêm một ít thời để đi!”
Chú Lý bên kia dùng dây thừng đánh nhẹ về phía thân trâu, hắn cười nhìn về
phía Bác Dịch cùng người đứng ở một bên trực tiếp sảng khoái nói: “Không cần
cảm ơn!! Lúc nào ngươi đem chỗ giấu băng hồ điệp thì tặng tôi hai rương!!”
Bác Dịch biết anh đang nói giỡn, nhưng vẫn hiển nhiên tươi cười, nói: “Được”
“Đi trước nhé! Đêm nay mặc kệ có sương lạnh hay không, đều nhanh đi vào…”
Chú Lý nói cho hết lời, liền vội vàng di chuyển, tiếp tục hướng một nơi khác,
chính mình đi đến khu vườn nho phía đầu kia.
Bác Dịch nhìn Chú Lý vội vàng đưa xe bò rời khỏi, anhmới xoay người lại, nhìn
Trang Ngải Lâm vẫn như cũ một tay nắm túi xách một tay phủi bụi đất trên quần
đỏ kính râm kia cuối cùng vẫn không có lấy xuống.. Anh sinh khí khuôn mặt căng
lên nhìn về phía cô nhịn không được trách cứ: “Anh nói!! Mặc kệ thân phận
emđược chiều chuộng như thế nào, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, người trong nhà
không có dạy ngươi làm em phải có lễ phép hay sao? Chú Lý cũng vội vàng về
nhà, thế nhưng hắn lại thấy chúng ta thực sự phiền phức, dù chỉ mới dẫn chúng
ta đi hai đoạn đường! Em xem một chút, em ở trên xe cũng đã nói những thứ gì!?
Thậm chí lúc hắn vừa đi, kính râm cũng không tháo, cảm ơn cũng không nói, còn
có biểu tình khó chịu!!”
Trang Ngải Lâm vừa rồi còn phủi bụi ở quần đỏ, nghe lời này, mặt của cô trắng
bạch, cả người lập tức lấy lại một tư thế nữ vương, tự khắc tháo kính râm của
mình xuống, làm cho mắt mình thêm lanh lợi. Đối với Bác Dịch tạo ra một bộ
dáng đáng chết, mới nghiến răng nghiến lợi, tới gần anh nói:
“Tôi tại sao lại phải nói cảm ơn? Anh không biết tôi là người ở thế giới danh
viện sao? Danh viện đại danh từ chính là hư vinh cùng coi thường người! Tôi
nếu như không phải cho tên đầu trâu kia mấy phần mặt mũi, tôi nào lại ngồi
thỏa hiệp ở đó với tên súc sinh phía sau lâu như vậy!!? Tôi thiếu chút nữa còn
tưởng hắn đã xem tôi là áp trại phu nhân!! Nhưng tôi với anh không có quan
hệ!! Tôi bày mặt này cho ai nhìn? Nếu như tôi tháo xuống kính râm này, lão già
kia nhìn tôi mắt nổi đóa lên, hắn nhất định ngủ sẽ không yên!”
Một câu nói cuối cùng, cũng bao nhiêu là những suy nghĩ thật của cô!
“…” Bác Dịch không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người này một lúc lâu,
không biết phản bác ra sao!!
“Thế nào?” Trang Ngải Lâm tựa hồ nhìn ra trong mắt Bác Dịch kia rất thâm trầm
khi dễ hết thảy mọi thứ, nàng lại một bộ không coi ai ra gì thái độ ngạo mạn,
nói: “Đột nhiên phát hiện, tôi và anh không phải một cùng một suy nghĩ? Chúng
ta nghĩ sự tình xác thực không cùng một dạng!!”
Bác Dịch một biểu tình ngưng trọng đã lâu mới nhìn Trang Ngải Lâm thấy cô có
một cảm xúc thành thật, gật đầu nói: “Chúng ta nghĩ sự tình xác thực không
giống nhau! Nhân gia hắn cực khổ đưa chúng ta đi hai mươi dặm, chỉ đổi lấy một
ánh mắt xem thường của em, em còn thật tình nói là muốn tốt cho người ta, anh
thật sự muốn biết đó có tốt cái gì? Bởi vì em, anh đột nhiên có suy nghĩ muốn
tìm một nữ nhân đơn giản để kết hôn sinh con!”
Trang Ngải Lâm híp mắt yêu mị, nhìn chằm chằm hắn.
Bác Dịch không làm cô nghi hoặc lâu, trực tiếp hai tròng mắt nóng lên, cơ hồ
khẳng định nói; “Giống chúng ta chính là loại người phàm phu tục tử, xác thực
muốn lưu thật nhiều hậu duệ tốt cho sau này… Nếu như không phải, tương lai
không chừng rất nhiều ngôn ngữ tốt đẹp đều bị thoái hóa cùng biến mất! Vì thế
giới hòa bình thì tất nhiên phải suy nghĩ, đều phải cố gắng a!”
“…” Trang Ngải Lâm nắm chặt kính râm nhìn thẳng người này.
Bác Dịch không muốn nói thêm nữa, chỉ mặt lạnh trầm mặc, bất đắc dĩ xoay người
đi vào hướng cửa sắt màu đen, dùng chính chìa khóa của mình mở cửa nói; “Vào
đi!”
Lồng ngực Trang Ngải Lâm có nộ khí tức giận, nhìn bóng lưng cứng rắn của anh
khi chỉ muốn trở lại nho viên, đó là bởi vì anh chính là trại chủ ở đây, cô
cắn chặt răng giận trừng mắt hắn thật lâu cho đến khi nhìn anh mở cửa sắt xoay
người vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía chính mình, cô mới thu lại biểu tình kia,
tiếp tục một khí thế nữ vương, mang kính râm, cất bước đi về phía trước…
Thế nhưng, cô mới vừa đi vào cửa sắt kia, còn chưa kịp thưởng thức vườn nho
phía trước, trong nháy mắt có ba con chó rống lên một tiếng như một đại tướng
quân uy vũ hướng về chính mình mà thẳng phóng tới. Cô mở to hai mắt lập tức
kinh hô một tiếng tự tay cởi chiếc giày cao gót cao hơn mười phân, nắm chặt
tay chuẩn bị ném ba con chó săn kia ——————
“Tướng quân!! Dừng!!” Bác Dịch nhìn về phía trong đó có một con chó săn lớn
nhất, căng thẳng quát một tiếng!!
Ba con chó kia nghe Bác Dịch quát, tức khắc dừng lại nhìn phía Trang Ngải Lâm
mà đi chậm đến anh, rồi bỗng dưng tràn đầy nhiệt khí nhào tới trên người Bác
Dịch, không ngừng cọ cọ vào người anh!!
Bác Dịch tâm tình rõ ràng khoái trá ngồi xổm người xuống, vươn tay khẽ vuốt
đầu chúng nó, trầm giọng nói: “Ở nhà có ngoan hay không?”
Mấy con chó săn vẫn rống lên xem như trả lời!
Bác Dịch không nhịn được cười một tiếng, lúc này mới nhớ tới Trang Ngải Lâm.
Quay mặt sang đã nhìn thấy nữ nhân này mặc chiếc váy hồng sang trọng nhẹ
nhàng, tay lại cầm một cái giày cao gót biểu tình khẩn trương nhìn tất cả, anh
nghi ngờ hỏi; “Em làm cái gì?”
Trang Ngải Lâm năng nề thở phì phò tức giận, mắt nóng lên nhìn ba con chó săn,
cô thật là mệt chết đi được, nảy sinh ác cảm nên ném giày cao gót của chính
mình trên mặt đất, một bên đi chân trần một bên thì khuôn mặt khó chịu, rốt
cuộc cũng không thể nhịn được nữa nói: “Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi
quỷ quái này!! Ngay!! Lập tức!!”
Bác Dịch nghe rõ lời của cô, liền vuốt vuốt đầu chó săn để chúng nó về nhà
trước chính mình mới đứng lên nhìn cô nói: “Nhịn một chút đi. Trợ lý của em
đang lái xe qua đây”
Trang Ngải Lâm không nói chuyện, chỉ là biểu tình khó chịu,!!
“Đi thôi! Đây vườn nho của anh, Phía trước chính là nhà, còn có nơi tiếp đãi
khách nhân cùng thương gia, dưới đất có chỗ chôn rượu” Bác Dịch trở lại vườn
nho, đã nhìn đến hơn mười cái nông rượu đứng ở đó, có mấy người đứng trên mặt
đất la hét, trò chuyện về Thiên Sương đông lạnh. Anh lập tức bước nhanh đi qua
tùy ý để Trang Ngải Lâm đứng một mình trên đường.
Trang Ngải Lâm tàn bạo trừng mắt nhìn bóng lưng của Bác Dịch, lúc này mới cất
bước đi về phía trước lại nhìn thấy cảnh trí của vườn nho, ngẩn ra!
Mặt trời đã từ từ xuống núi, mặc dù Trang Ngải Lâm có tia hàn ý không vui, thế
nhưng bơi đây lại làm cô bị hớp hồn. Ánh dương chiếu xuống ánh vàng chiếu vào
vườn nho mênh mông vô bờ, lấp lánh nhấp nháy cũng giống như bị một tia sáng
chiếu xuyên qua cành lá màu xanh sẫm ở trong. Nó lóe ra tia sáng bảo thạch rất
chói mắt, ở phía xa có một nhà ngói màu hồng kiểu tây Âu đứng ở đỉnh núi nhìn
xuống thác nước thẳng đang phun xuống xuất hiện một cầu vồng phá vỡ chân
trời!!
Vô số màu hồng, màu lam, màu sáng dài, giết chết bao nhiêu cây hoa dại được
trồng đang nhao nhao dưới tàng cây nho. Dường như thượng đế đã ban cho nơi đây
nhiều màu sắc tự nhiên rất đẹp phủ kín toàn bộ thế giới, cô thậm chí nhìn thấy
một người nông dân cúi người trước vườn hoa, có lẽ là cảm giác đói bụng nên
trực tiếp lấy một đóa hoa màu tím nhét vào trong miệng nhai, rồi hài lòng vì
độ ngọt của nó, lúc này mới đứng lên nhìn về thân ảnh màu trắng của Bác Dịch
phía trước, cười rộ lên nói; “Năm nay hoa dại đều ngọt như vậy, nho khẳng định
cũng ngọt được không kém”
Bác Dịch đứng ở trong đám người, nghe được lời nói này, lúc này mới quay đầu
lại, nhìn về phía trước, anh mỉm cười.
Một trận gió thổi tới!
Trang Ngải Lâm đứng ở giữa, tóc dài bị gió thổi đi, cô dường như nghe thấy
được tiếng gió. Trên thế giới ngọt nhất là hương hoa bàn phong, còn có hương
hoa oải hương truyền kì, cô nghĩ đến đây lập tức vui vẻ thoải mái, dường như
tất cả những khí tức ban nãy đều tiêu tan, vào thời khắc này cô cũng như đó
hoa nhỏ cũng có cảm nhận giống nhau…
Bác Dịch đang đứng ở nhà vườn, nghe bọn họ nói đến khí tượng, bằng hữu trò
chuyện về Thiên Sương đông lạnh, hắn vừa nghe vừa gật đầu. Sau đó phân phó
người đi chuẩn bị đi quản đông tây ở trong vườn lại không phát hiện người phía
sau một điểm tiếng động cũng không có liền nghi ngờ xoay người, cư nhiên nhìn
thấy Trang Ngải Lâm vẫn như trước còn đứng ở đám nho trong vườn ương thạch
không nhúc nhích. Anh liền thấy kỳ quái, xoay người hướng Trang Ngải Lâm cất
bước đi đến, đi qua thấy cô vẫn một biểu tình khó chịu cho rằng cô lại có cái
gì không thoải mái, có chút khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Lại có chỗ nhìn
không vừa mắt, không thoải mái?”
Trang Ngải Lâm một mình đứng ở giữa đường mặt vẫn như cũ một bộ khó chịu. Nhìn
về phía Bác Dịch mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen cổ áo mở ra mấy nút
để lộ ra lồng ngực rắn chắc, ở Hoàn Cầu một thời gian, phát hiện ra anh có mấy
phần mị lực khiến mấy người ở đô thị cũng kém xa lại không thể không nhớ tới
lúc mới gặp gỡ anh, anh chỉ mặc đơn giản T-shirt đen cùng màu quần màu đen
bình thường, một người bình thường như anh lại mang theo vẻ thần bí. Mi tâm
của cô nhíu lại liền yếu ớt nói: “Cái vườn nho lớn như vậy, ngươi chỉ có mười
mấy công nhân, làm thế nào để quản lý?”
Bác Dịch nghe những lời ngu ngốc này của cô nhịn không được cười nhạo cô, mới
nói: “Cái gì mười mấy công nhân?! Vườn lớn như vậy, tùy theo nơi mà phân nhiệm
vụ, có sở hữu tất cả những hộ lý, trừ thu thập cùng chưng cất rượu trong thời
gian ngắn ngủi thì cần người gì người khác, còn lại thời gian đều là một mình
anh làm!! Em cứ tự phụ xem mình khách quý, có thể tự mình uống món rượu kia,
đó là rượu mà anh mỗi ngày tự tay mình ươm nó!!”
Trang Ngải Lâm nghe lời này, đột cảm giác sinh khí với nam nhân này, có cảm
giác phía trước là vườn nho xanh đậm một màu kéo dài vô tận, đầu óc của mình
không ngừng xoay tròn, xoay tròn…
1162/2020740.html
1162/2020740.html